Ông nghe tôi giải thích…” Bây giờ sắc mặt Hạ Hoằng Văn đã không thể chỉ dùng từ giận dữ đau lòng để hình dung nữa: “Giải thích gì? Cần phải giải thích sao? Tôi thật không ngờ, lúc trước thấy hai mẹ con bà đáng thương nên mới đón về nhà họ Hạ.

 

Kết quả cuối cùng tôi lại bị chính tay bà đấy vào Quỷ môn quan! Bà giỏi lắm, giỏi cho một kẻ đầu gối tay ấp lòng dạ ác độc!”

 

Thẩm Hách Như cuống quít: “Ông à, chuyện thuốc này không hề liên quan đến tôi! Camera cũng đâu quay được mặt, sao ông có thể chắc chắn là tôi được? Dù có ra tòa cũng phải có bằng chứng xác thực, nó chỉ dựa vào một chiếc vòng tay thì sao có thể khẳng định là tôi?”

 

“Vòng tay là tôi tặng, Hạ Mộc Ngôn không nhận ra, lẽ nào tôi cũng không nhận ra? Tôi với bà làm vợ chồng bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ tay bà thế nào tôi còn không biết sao.

 

Lúc bàn tay vừa mới xuất hiện trên video là tôi đã nhận ra ngay, cần gì phải chờ Hạ Mộc Ngôn nói ra?” Nét mặt Hạ Hoằng Văn hoàn toàn rét lạnh, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

 

Thẩm Hách Như vẫn chưa từ bỏ ý định: “Tôi…” Hạ Hoằng Văn vốn còn hoài nghi lời nói của Hạ Mộc Ngôn, cũng không muốn làm lớn chuyện.

 

Nhưng bây giờ chân tướng đã rõ ràng ngay trước mắt, ông ta không chỉ mất mặt, mà còn giận sắp nổ tung.

 

Ông lại giáng thêm một bạt tai vào mặt Thẩm Hách Như, vừa mạnh lại vừa tàn nhẫn, trút tất cả lửa giận trong lòng lên bà ta.

 

Hạ Mộc Ngôn cất camera lỗ kim vào trong túi áo, không nói thêm câu nào, vô cảm nhìn bộ mặt thảm hại của Thẩm Hách Như.

 

Nếu không liên quan đến tính mạng của ba, có lẽ cô cũng không ngại tiếp tục chơi đùa với bà ta thêm một chút.

 

Nhưng nếu không vạch trần chuyện này, có lẽ sức khỏe của ba sẽ ngày càng suy giảm.

 

Bây giờ chuyện nên làm thì cô cũng đã làm rồi.

 

Còn lại, cô sẽ không can thiệp vào việc nên xử lý người đàn bà này thế nào nữa.

 

Thẩm Hách Như che bên mặt bị đánh đến sưng húp.

 

Bà ta đảo mắt nhìn dáng vẻ thờ ơ đứng nhìn của Hạ Mộc Ngôn.

 

Bởi vì quá căm tức cho nên Thẩm Hách Như cắn chặt khớp hàm để giữ cho mình tỉnh táo.

 

Bà ta quay lại nhìn Hạ Hoằng Văn đang chìm đắm trong sự phẫn nộ, cúi đầu, nhỏ giọng ấm ức nói: “Được…

 

Tôi thừa nhận…

 

Nhưng ông à, tôi cũng phải nói rõ với ông chuyện này…”

 

“Thật ra cha của người chồng cũ đoản mệnh của tôi, cũng là người đứng đầu nhà họ Thịnh bây giờ, muốn mượn tay tôi kiếm chác một khoản từ nhà họ Hạ.

 

Ban đầu tôi cũng không biết trong thuốc kia có độc, nhưng bọn họ ép buộc tôi phải đưa thuốc này cho ông.

 

Sau này tôi mới biết chuyện…

 

Chuyện tôi đổi thuốc không phải để rửa sạch tội mà vì sợ sức khỏe của ông bị tổn hại khi uống những thứ thuốc này.

 

Tôi lén lút đổi thuốc vì không muốn bị ông phát hiện, cũng vì không muốn bị người nhà họ Thịnh biết.

 

Ông à, tôi thật sự một lòng với ông, nhưng trước kia tôi cũng từng sống nhờ nhà họ Thịnh.

 

Những kẻ đó tính toán tường tận đường đi nước bước, tôi không thể đấu lại họ cho nên mới phải đi đến bước đường này.

 

Tôi cũng không muốn…” Thẩm Hách Như luôn mồm giải thích, mong muốn cứu vãn cục diện.

 

Nhưng khi liếc mắt về phía Hạ Mộc Ngôn, bà ta nhận thấy cô chỉ cười nhạt, vẻ mặt như nhìn thấu mọi toan tính trong lòng bà ta.

 

Trái tim Thẩm Hách Như giật thót.

 

Bà ta không dám liếc cô, chỉ sợ bị cổ nhìn ra gì đó.

 

Hạ Hoằng Văn cố nén kích động muốn đập nát vòng tay trên cổ tay bà ta, lạnh giọng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, bà không được đi đâu hết, phải ở yên trong phòng này cho tôi, cả điện thoại cũng không được gọi.

 

Bà không được có bất kỳ liên hệ gì với người ngoài hoặc người nhà họ Thịnh! Toàn bộ chuyện trong biệt thự nhà họ Hạ đều giao cho quản gia lo liệu! Còn toàn bộ chuyện công ty mà bà đang phụ trách sẽ chuyển giao cho người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play