Nếu như không phải Hạ Mộc Ngôn đứng gần cửa, lại có giác quan nhạy bén thì chắc cô sẽ không phát hiện ra được.
Cô nhìn hướng đó, rồi lại dời mắt về phía Hạ Hoằng Văn, chậm rãi nhếch môi.
Cũng vì ánh mắt của Hạ Mộc Ngôn cho nên Hạ Hoằng Văn mới chú ý đến người đang ẩn úp ngoài cửa, bất giác sắc mặt ông tối sầm lại.
Hạ Mộc Ngôn cũng không định hạ thấp giọng, chỉ cười nói: “Ba, ba còn nhớ khi còn bé, con có một bài tập, đó là đặt câu với hai cụm từ tại vách mạch rừng và có tật giật mình không.
Lúc đó con còn chưa biết phải đặt thế nào, nhưng bây giờ nghĩ lại cuối cùng con cũng đã biết phải đặt thể nào rồi.” Hiên nhiên người bên ngoài nghe ra ẩn ý trong lời nói của Hạ Mộc Ngôn.
Bà ta nấp ngoài cửa định đi nhưng khi biết đã bị phát hiện, bà ta đờ người đứng bên ngoài một lúc rồi đột ngột đẩy cửa vào phòng.
“Ngôn Ngôn, con không thể nói vậy được.
Đúng là tại vách mạch rừng nhưng không hề liên quan đến có tật giật mình.
Vừa rồi dì định chuẩn bị trở về phòng lấy đồ, nghe con và ba ở trong phòng sách nói chuyện, nhất thời tò mò nên mới nghe thử vài câu.
Không ngờ lại nghe thấy con ở đây vu cáo hãm hại gì!”
Thẩm Hách Như bày ra vẻ mặt oan uổng nhìn khuôn mặt lạnh như tiền của Hạ Hoằng Văn: “Ông à, Ngôn Ngôn đúng là con gái ông, nhưng bây giờ nó nói gì hay làm gì đều có mục đích rõ ràng.
Đầu tiên, nó đuối Mộng Nhiên đi, bây giờ lại quay qua đối phó tôi!”
Thẩm Hách Như giả vờ oan ức, Hạ Mộc Ngôn cũng giả bộ theo.
Cô dời mắt nhìn về phía Hạ Hoàng Văn, nụ cười trên môi như ẩn giấu sự khổ sở: “Ba, ba có thể không tin con, nhưng không thể không tin báo cáo phân tích thành phần thuốc này.
Con là con gái ba, dù sao cũng không bỏ thuốc ba như người ngoài.
Con gái chỉ hi vọng ba sống lâu trăm tuổi, nhưng có người lại không muốn vậy.” Mí mắt Thẩm Hách Như giật giật.
Hạ Mộc Ngôn bây giờ quả là cứng mềm đều chơi, giả vờ ấm ức nhượng bộ nhưng rõ ràng lại đang ép buộc Hạ Hoằng Văn xem trong chuyện này.
Chặn đường lui của người khác mà có thể hiểm ác như vậy, đúng là không thể xem thường cô! “Ba, nếu như ba nghĩ đến tình nghĩa xưa cũ với dì Thẩm, muốn đóng cửa giải quyết riêng chứ không muốn làm lớn chuyện thì con sẽ không nói nữa.
Ba muốn giải quyết thế nào, con cũng sẽ không can thiệp.” Hạ Mộc Ngôn lại nhượng bộ lần nữa.
Nghe thì có vẻ là nhượng bộ nhưng thực chất cô không hề có ý định chuyện lớn hóa nhỏ.
Thẩm Hách Như nhận ra chủ ý của Hạ Mộc Ngôn, bà ta hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt vẫn không thể không gượng cười: “Ngôn Ngôn, con nói vậy là không đúng rồi.
Rõ ràng dì chẳng làm gì cả, bây giờ con lại nói cứ như ba con đang bao che di vậy.
Ông ấy là ba con, nhưng cũng là chồng dì, ai lại giở thủ đoạn hại chết chồng mình chứ?” Nhịn, bà ta phải nhịn.
Nếu không, Hạ Mộc Ngôn sẽ tiếp tục bày ra thủ đoạn gì đó khiến bà ta trở tay không kịp.
Thần sắc Hạ Hoằng Văn hơi u ám mờ mịt, rõ ràng ông cũng định làm như lời Hạ Mộc Ngôn nói.
Cho dù chuyện này là thật hay giả, ông cũng không định làm lớn chuyện.
Việc kinh doanh của nhà họ Hạ ngày càng sa sút.
Mỗi ngày ông đều hao tâm tổn trí, làm gì còn lòng dạ trông nom chuyện trong nhà.
Vì vậy, ông đều giao tất cả cho Thẩm Hách Như quản lý.
Nhưng nếu quả thật mọi chuyện giống như lời Hạ Mộc Ngôn nói, hiện giờ, vì để giữ mặt mũi bản thân, ông không thể làm lớn chuyện được.
“Ngôn Ngôn, trước tiên con trở về phòng nghỉ ngơi đi.” Đột nhiên Hạ Hoằng Văn lên tiếng.
Ông không hề nhắc nửa chữ về chuyện thuốc thang.
Đầu tiên Hạ Mộc Ngôn mím môi không lên tiếng, sau lại mỉm cười: “Vâng.” Sau khi Hạ Mộc Ngôn trở lại phòng ngủ của mình, cô vẫn điềm tĩnh lạnh nhạt.