“Cô muốn đi đâu?” Hạ Mộc Ngôn như cười như không, làm như không nghe thấy lời cô ta nói, nhìn khuôn mặt bùng lửa giận ngập trời của Hạ Mộng Nhiên.
Thấy vẻ mặt này của Hạ Mộc Ngôn, Hạ Mộng Nhiên gần như phát cuồng, nghiến răng trùng cô: “Nhà họ Hạ không chứa tôi, đương nhiên sẽ có nơi chứa chấp tôi!”
Hạ Mộc Ngôn mỉm cười.
Vốn dĩ cô cao hơn Hạ Mộng Nhiên một chút, nên khi cô khom người ra trước, Hạ Mộng Nhiên không khỏi có cảm giác áp lực mà lùi bước về sau.
Hạ Mộc Ngôn nói nhỏ bên tại cô ta, rõ ràng rành mạch từng câu từng chữ: “Cô đi tìm đám bạn hư hỏng của mình trong quán bar hắc ám ở Hải Thành kia à? Bảo bọn chúng nghĩ cách bắt cóc tôi, dụ tôi uống rượu, dụ tôi hút ma túy, bảo bọn chúng hủy hoại tôi giúp cô, hử?”
Tim Hạ Mộng Nhiên bỗng chốc nặng trĩu, cô ta lùi về sau một bước, chân như nhũn ra, tựa như đứng không vững, phải dựa vào chiếc xe phía sau để giữ mình không khuyu xuống.
Mặt cô ta trắng bệch, vừa chột dạ vừa khó tin nhìn nụ cười giả tạo của Hạ Mộc Ngôn.
Làm sao chị ta biết được? Sao ngay cả đám bạn cô ta từng giao tiếp mà Hạ Mộc Ngôn cũng biết? Tại sao bây giờ ngay cả suy nghĩ của cô ta mà chị ta cũng biết? Chẳng lẽ Hạ Mộc Ngôn bị ma quỷ nhập hồn? Vì vậy mới có khả năng biết trước tương lai? Không! Không thể nào! Nhất định là có vấn đề: Cô ta đoán không chừng Hạ Mộc Ngôn đã điều tra mình, cho nên mới biết đám bạn mà cô ta quen, từ đó đoán ra chuyện này.
Chắc chắn là như thế! Nhưng cho dù là nghĩ vậy, Hạ Mộng Nhiên vẫn sợ hãi nhìn Hạ Mộc Ngôn, không hiểu tại sao bây giờ chị ta lại trở nên khó nắm bắt như vậy…
Cả người Hạ Mộng Nhiên đều căng cứng, Hạ Mộc Ngôn chỉ nhìn cô ta, nở nụ cười như có như không, mà chẳng hề có hành động nào khác.
Hạ Mộc Ngôn vươn tay, vỗ lên vai cô ta: “Mộng Nhiên à, làm người phải nên an phận một chút, đừng nên có tư tưởng thái quá.
Nếu muốn hủy hoại một người, trước tiên cô phải chắc chắn sẽ không hủy hoại chính bản thân mình…” Hạ Mộng Nhiên tựa vào sườn xe, mặt mày như hóa đá, cả người như sắp trượt từ cửa xe xuống.
Cô ta giơ tay hất mạnh tay Hạ Mộc Ngôn ra, tránh không cho cô chạm vào.
Vốn dĩ Hạ Mộng Nhiên không sợ những lời này, nhưng vừa rồi trong ánh mắt của Hạ Mộc Ngôn dường như ẩn chứa sự thù hận chôn giấu bao nhiêu năm và cả nghìn lời muốn nói.
Hạ Mộng Nhiên nhìn mà không hiểu, chỉ biết sợ hãi.
Không hiểu vì sao, nhận ra tia lạnh lẽo phát ra ánh mắt của Hạ Mộc Ngôn, Hạ Mộng Nhiên run sợ đến tận xương tủy, đó là cái lạnh thấu xương không hình dung nổi…
Chuyện đã đến nước này, bây giờ Hạ Mộc Ngôn đã không còn muốn úp mở với Hạ Mộng Nhiên nữa.
“Cô tự mình thu xếp ổn thỏa đi.” Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn quét qua mặt cô ta, hơn nữa còn nhướng lên một cái khiến Hạ Mộng Nhiên muốn vươn tay xé nát cái dáng vẻ tươi cười này của cô.
Hạ Mộc Ngôn thản nhiên lãnh đạm xoay người bước vào trong nhà.
Hạ Mộng Nhiên vẫn đứng chết sững bên cạnh cửa xe.
Sau khi nghe tiếng mở, đóng cửa, xác định Quy Ngôn đã vào nhà thì cô ta mới từ từ thở phào.
Hạ Mộng Nhiên hít một hơi, cầm điện thoại vừa mới mua, mở video quay lén Hạ Mộc Ngôn trước kia trong email ra.
Trong đoạn video, Hạ Mộc Ngôn cao ngạo như khổng tước, không xem ai ra gì, luôn miệng nói móc châm chọc, rất dễ bị cô ta nắm đằng đuôi.
Đây đều là clip video mà lúc trước cô ta muốn cho Lục Cẩn Phàm xem, để anh thấy được thường ngày Hạ Mộc Ngôn bị chiều hư đến mức nào.
Hạ Mộng Nhiên xem lại đoạn video này lần nữa, lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi.
Chỉ trong một đêm Hạ Mộc Ngôn đã biến đổi khôn lường, lại còn giỏi bày mưu tính kế.
Thoạt nhìn trông cô rất đơn thuần, nhưng thực tế lại đen tối đến đáng sợ.
Thậm chí, Hạ Mộc Ngôn có thể biết được chính xác những chuyện cô ta còn chưa làm, nhìn thấu hết những suy tính trong lòng cô ta, không để cho cô ta có bất kỳ cơ hội phản kích nào.
Cô ta giống như luôn bị Hạ Mộc Ngôn dắt mũi vậy.
Cho dù có thay đổi thế nào, thì một người cũng không thể biến thành như vậy.
Chỉ trong một đêm, Hạ Mộc Ngôn có thể suy đoán ra được toàn bộ mục đích của cô ta, thậm chí còn biết luôn cả những chuyện chưa xảy ra, khiến tất cả suy nghĩ và kế hoạch của cô ta đều phơi bày ra hết.
Có phải Hạ Mộc Ngôn đang che giấu bí mật gì không? Nhất định là có.
Nếu không, sao có thể như vậy được…