Chương 289:

 

Bưu phẩm từ Mỹ gửi về nước cũng không bị hải quan ở Mỹ kiểm tra quá ngặt nghèo.

 

Thêm vào đó lại còn do người ta cố ý nên mới có thể thuận lợi gửi về nước.

 

“Nếu bị người ta giấu đi thì tra rõ vẫn có thể biết được.” Lục Cẩn Phàm lạnh giọng nói.

 

“Vâng.

 

Tôi đã liên lạc với người bên Los Angeles, sau khi điều tra đặc biệt thì cuối cùng cũng chỉ biết được họ của người gửi bưu phẩm.”

 

“Họ gì?”

 

“Tô.” Nghe đến tên họ này, cặp mắt trầm tĩnh thờ ơ của Lục Cẩn Phàm bất chợt trở nên rét lạnh dưới ánh đèn.

 

Tay bị thương thế này hóa ra lại cũng có chút hay ho.

 

Ví dụ như Tần Tư Đình dặn dò trong hai ngày cố không được phép co tay, trong vòng năm ngày không được dính nước.

 

Nên lúc Hạ Mộc Ngôn ăn cơm tối thì chị Trần làm xong hết rồi đưa lên bàn.

 

Cô ngồi ở bàn, còn Lục Cẩn Phàm đút cho cô ăn.

 

“Há nào.”

 

“A.”

 

“Há nào.”

 

“A…”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn thấy tay cô bị thương đến như vậy mà lúc ăn cơm vẫn nháy mắt cười như thể rất đắc ý vì được anh xúc cho ăn.

 

Anh đặt đũa xuống bàn rồi cầm thìa lên đút cạnh cho cô.

 

Hạ Mộc Ngôn dầu môi lanh lợi húp canh.

 

Cô thấy dáng vẻ Lục Cẩn Phàm nghiêm túc đút cho cô ăn, thậm chí còn như sợ cô bị nóng nên lúc cô húp canh anh cử quan sát miệng cô.

 

Mặc dù anh đã thổi canh rồi, không nóng chút nào, nhưng anh vẫn quá mức cẩn thận.

 

Hạ Mộc Ngôn mỉm cười, suýt nữa bật cười thành tiếng, ngồi ở bàn đặt hai tay lên đùi, y hệt học sinh tiểu học ngoan ngoãn chờ Boss Lục mớm cho.

 

“Em còn cười được à? Chưa bị bom trong bưu phẩm nổ tung cho tàn phế luôn phải không?” Lục Cẩn Phàm lại đút cho cô thêm một thìa canh nữa.

 

“Em lại thấy được anh đút ăn rất là vui vẻ đấy.

 

Được chồng yêu như vậy, có ai mà không vui vẻ chứ?” Tâm trạng Hạ Mộc Ngôn vô cùng vui vẻ.

 

Lục Cẩn Phàm cười nhẹ không đáp lại, tiếp tục đút cơm cho cô.

 

Hạ Mộc Ngôn bị anh nhồi cho một miếng trứng gà.

 

Cô nhai nhồm nhoàm nói: “Trải nghiệm này hiểm khi mới có được.

 

Anh cảm thấy thế nào?”

 

“Chẳng ra cái gì.

 

Anh cảm thấy mình như có thêm một đứa con gái.” Lục Cẩn Phàm gắp cho cô ít rau, không chờ cô nói lại đã đút luôn vào miệng cô.

 

“Sau này nếu chúng ta có con gái thì sợ là anh sẽ cưng chiều con đến tận trời mất.” Cặp mắt tuấn tú của Lục Cẩn Phàm hơi nhướng lên: “Hay là bây giờ sinh luôn đi!”

 

Hạ Mộc Ngôn húp thìa canh anh đút rồi nói: “Chờ em từ thành phố T quay về rồi cân nhắc thêm.” Nhắc đến thành phố T, Lục Cẩn Phàm lãnh đạm nói: “Giáo sư của Đại học T mà ba em giới thiệu đúng là có bề dày kinh nghiệm.

 

Hơn nữa ông ấy còn là giáo viên đào tạo ra rất nhiều chủ doanh nghiệp, cũng có rất nhiều học sinh hâm mộ tiếng tăm tìm đến.

 

Khóa học mở rộng của trường Đại học T có đến bốn năm chục sinh viên một lớp.

 

Em chắc chắn có thể quen với kiểu học này chứ?” Hạ Mộc Ngôn cũng không biết anh điều tra vị giáo sư kia từ bao giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play