Chương 281:
Dưới ánh sáng mờ ảo, xung quanh không có tiếng người, chỉ có sự yên tĩnh trong khoảnh khắc.
Dường như cả thế giới đều yên lặng.
Bên ngoài biệt thự đối diện có một con mèo trắng nhảy ra từ bức tường cao, thỉnh thoảng kêu meo meo trong bóng đêm.
Lục Cẩn Phàm đút một tay vào túi quần, giọng nói trầm tĩnh lạnh lùng lại to rõ khác thường dưới ánh sáng mờ mờ: “Lúc đầu thì yêu đến bất chấp, sau thì lại hận muốn sống muốn chết.
Người ta quay về, cậu lại trốn tránh không gặp.
Rõ ràng tối nay vẫn muốn tiếp tục xem nhau như người lạ, bây giờ cậu còn đứng đây nhìn cái gì? Cả đêm cô ấy không quay về thì cậu định đứng đây chờ nguyên một đêm luôn sao?” (d Tẩn Tư Đình đứng thiền ở đây bao lâu rồi, bây giờ mới có động tĩnh.
Nhưng anh cũng chỉ liếc sang nhìn Lục Cẩn Phàm một cái: “Con m* nó cậu nói tôi đứng đây là vì muốn nhìn cô ta à?” Sự kiềm chế bình tĩnh dồn cả một đêm dường như bị đập tan, trán Tần Tư Đình tràn ngập bằng lạnh: “Cậu thấy tôi giống người có thể vì loại phụ nữ này mà canh chừng đến tận sáng sao?” Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt nói: “Cô ấy bỏ hoang căn biệt thự này bao nhiêu năm thì cậu chuyển đến biệt thự đối diện từng ấy năm.
Cậu ngắm cái biệt thự bỏ hoang này lâu vậy rồi, bây giờ vất vả lắm người ta mới quay về, sợ là cô ấy còn không biết nhà cậu ở đối diện.
Tổng cộng cậu đứng đây bao nhiêu ngày bao nhiêu đêm rồi, trong lòng cậu không tính ra được sao?” Tần Tư Đình: “…” Tần Tư Đình chợt xoay người bước đến cạnh sofa, cầm điếu thuốc Nam Hành vừa quăng lên bàn châm lửa hút.
Anh hít vài hơi cho tỉnh táo rồi mới lạnh lùng lên tiếng: “Đến đây ở cũng là quyết định của tuổi trẻ dại dột còn đang đắm chìm trong vòng yêu hận luẩn quẩn.
Bây giờ tôi đã không còn cảm giác nữa rồi.
Chẳng qua ở đây là vì thói quen, ngại phải chuyển nhà đi thôi.”
Nam Hành ở bên cạnh rít thuốc rồi nhả khói mù mịt, cười lạnh: “Là trẻ người dại dột à? Hay là con m* cậu chỉ động lòng với một người con gái sau hai mươi mấy năm làm người.
Đến bây giờ cả đám đàn bà con gái chạy theo mông tán tỉnh cậu, vẫn cứ nghĩ cậu không có hứng thú với phụ nữ.
Thế nhưng nào ai biết trái tim ngây thơ của chàng trai trẻ đã sớm bị một người con gái làm tan vỡ đến giờ vẫn chưa lành hẳn?” Mặt Tần Tư Đình không cảm xúc: “Hai người hơn nửa đêm đến nhà này là để cười nhạo quá khứ đầu đời ngu xuẩn của ông đây đấy à?” Nam Hành cười: “Đúng là tôi có ý này, cũng không biết muộn thế này sao cậu ta lại nói đến là đến.
Tôi đoán cậu ta bị Hạ Mộc Ngôn đạp ra khỏi giường mà cậu ta không nhận.” Nam Hành vừa nói vừa nhìn Lục Cẩn Phàm.
Lục Cẩn Phàm hờ hững nói: “Tôi không ngủ được, đến xem lão Tần không vui đến mức nào.
Cậu ta nói ra có khi tôi còn có thể vui vẻ một chút.” Tần Tư Đình: “…”
“Không ngủ được?” Tần Tư Đình cười nhạt, hít vài hơi điếu thuốc kẹp ở tay rồi dụi tắt đi: “Hai người không ngủ được thì đến tận đây vây xem tôi sao?”
Nam Hành ngậm điếu thuốc bật cười.
Lục Cẩn Phàm thờ ơ lạnh lùng nhướng mày.
Đúng là không ngủ được.
Anh không bị đạp xuống giường, hai người họ cũng không cãi nhau.
Chỉ là cô gái của anh muốn đến thành phố T để học, từ Bà Lục trở thành sinh viên khoa Kinh doanh Đại học T.
Tuy rằng thời gian học tập cũng chỉ vỏn vẹn vài tháng, nhưng cũng xem như tạm thời cách xa anh.
Rõ ràng cô mới quyết định chuyện này sau buổi tiệc hôm đó.
Cô gái nhỏ hiển nhiên phải mượn men rượu mới dám nói ra quyết định này.
Anh có thể từ chối sao? Anh có thể, nhưng thật sự không nỡ.
Anh cảm nhận rất rõ mấy tháng sau khi Hạ Mộc Ngôn thay đổi tính tình, dù bên ngoài nhìn cô điềm tĩnh chín chắn, nhưng bên trong vẫn ẩn giấu sự nhạy cảm yếu đuối khó tránh khỏi.
Cô rất sợ đối mặt với chuyện sinh ly tử biệt, lại càng sợ mình không thể tự kiểm soát cuộc sống của mình.
Cô cố chấp từ trong máu, dù rất kiên định muốn cái gì đó nhưng lại che giấu rất kỹ.
***