Chương 262:
Lục Cẩn Phàm vỗ vỗ đầu Hạ Mộc Ngôn, sau đó liếc mắt nhìn cô Hàn nọ, cười như không cười nói: “Vừa rồi là cổ bảo cô ấy cởi đồ trước mặt mọi người?” Cô Hàn vốn còn định mượn cơ hội bôi nhọ Hạ Mộc Ngôn, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Lục Cẩn Phàm thì trong lòng lập tức sợ hãi.
Cô ta cố dằn cảm giác sợ hãi đó xuống, mạnh miệng nói: “Lễ phục của em bị cô ta làm bẩn.
Ban đầu em chỉ muốn đổi lễ phục với cô ta, nhưng cô ta không chịu, trái lại còn cắn em một cái.
Đã vậy cô ta còn…
còn lấy chuyện trước đây giữa anh và em để châm chọc em…” Cô Hàn vừa nói vừa hạ giọng, hơi xấu hổ và ngượng ngùng.
Nhưng Lục Cẩn Phàm lại lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi và cô? Từng có chuyện gì chứ? Chúng ta quen biết nhau sao?” Cô Hàn lập tức tái mặt, các thiên kim xung quanh càng nhìn cô ta với ánh mắt thương hại và khinh bỉ.
Không chỉ có cô Hàn khó xử, mà tất cả mọi người ở đây cũng không dám tin mà nhìn Lục Cẩn Phàm đang bảo vệ Hạ Mộc Ngôn trong lòng.
Rõ ràng giọng điệu của Lục Cẩn Phàm nghe rất bình thản, nhưng lại nhẹ nhàng bâng quơ giống như có lưỡi dao ngầm sắc bén chui ra, đâm cô Hàn máu me đầm đìa.
Cô Hàn mím chặt môi.
Không ngờ lúc trước mình đã vì anh mà ngay cả mạng sống cũng không thèm đếm xỉa.
Chuyện nhảy lầu gây chấn động cả thành phố thế kia nhưng kết quả, Lục Cẩn Phàm là người trong cuộc thậm chí còn không nhớ cả tên của cô ta…
“Mặc…
Lục tổng, em…” Cô Hàn uất ức, còn muốn tranh thủ chút gì đó cho mình.
Nhưng Lục Cẩn Phàm lại không thèm quan tâm đến vẻ mặt uất ức của cô ta, hờ hững lặp lại: “Là cô bảo cô ấy cởi đồ trước mặt mọi người”
Giọng nói của Lục Cẩn Phàm vô cùng bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh lại toát ra tầng tầng lớp lớp ý lạnh nguy hiểm.
Hạ Mộc Ngôn bỗng cảm giác được sự tàn nhẫn lạnh đến thấu xương từ người đàn ông trước giờ luôn dịu dàng kiên nhẫn đối với cô.
“Thật ra cũng không có chuyện gì đâu, các cô ấy không đè đầu em được.” Hạ Mộc Ngôn thì thầm trong lòng anh.
Nhưng Lục Cẩn Phàm chỉ vuốt tóc cô, ấm áp nói: “Ngoan, có vài người nhất định phải dạy dỗ.
Em hiền, nhưng không có nghĩa anh sẽ dễ dàng bỏ qua.” Biểu cảm trên mặt cô Hàn đã sắp vỡ vụn, cảm xúc những người bên cạnh lại càng thổn thức không thôi.
Hạ Mộc Ngôn hiền? Hạ Mộc Ngôn hiển chỗ nào? Rốt cuộc là kỹ thuật diễn xuất của Hạ Mộc Ngôn quá tốt, hay do Lục Cẩn Phàm “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”? Hạ Mộc Ngôn cũng bó tay, kéo nhẹ ống tay áo anh, nhỏ giọng nói: “Mục đích em đến buổi tiệc rượu tối nay là muốn để lại ấn tượng tốt với lãnh đạo ở tòa thị chính.
Anh lấy lại thể diện cho em là được rồi, đừng để chuyện này làm ảnh hưởng.” Lục Cẩn Phàm hôn lên mép tóc cô như an ủi: “Được, anh biết rồi.” Thái độ của anh không quá dịu dàng, nhưng lại khiến các thiên kim tiểu thư danh giá ở đây, kể cả cô Hàn, ganh tị muốn đỏ cả mắt.
Người đàn ông bình thường lạnh lùng như vậy lại dành tất cả sự cưng chiều cho Hạ Mộc Ngôn, dựa vào đâu chứ! “Lục tổng…
Tôi thấy việc hôm nay…
hay là qua loa cho xong chuyện đi…” Ông Hàn cố lấy can đảm nói: “Việc này…
đúng là con gái tôi cũng có chỗ sai.
Lễ phục yêu thích bị làm bẩn nên nhất thời không thể giữ được bình tĩnh mà đắc tội với Bà Lục, thật sự là…” Ông Hàn còn muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt của Lục Cẩn Phàm cản lại: “Tôi ghét nhất là nhìn thấy vợ mình bị người khác ức hiếp trước mặt mọi người.
Các vị đứng ở đây vẫy xem còn ai muốn nhìn cô ấy cởi đồ nữa không?” Cô Hàn và cô Lâm đều không kìm lòng được mà run lên.
Thịnh Dịch Hàn không cảm thấy gì về cảnh tượng vừa rồi.
Giờ phút này nhìn Hạ Mộc Ngôn được Lục Cẩn Phàm ôm trong vòng tay, ánh mắt anh ta lướt qua Lục Cẩn Phàm, sau đó nở một nụ cười đầy hứng thú.
Thấy cô Hàn sợ hãi đến run rẩy, Lục Cẩn Phàm nhìn lướt qua cô ta với đôi mắt đen sâu thẳm: “Nếu cô là người gây chuyện trước, chẳng phải là muốn kiểm tra vóc dáng trước mặt mọi người sao? Vậy thì cô bắt đầu, cô cởi trước đi.” Cô Hàn đơ mặt, túm chặt lấy váy, vừa sợ mất mặt khi đối mặt với Lục Cẩn Phàm, lại vừa đỏ mặt khi bị anh ép buộc cởi đồ.
Trông thấy cô Hàn đến lúc này rồi mà vẫn còn đỏ mặt, trong lòng Hạ Mộc Ngôn không biết là tư vị gì.