Chương 250:

 

Để tránh cô ta la làng làm ảnh hưởng cuộc họp bên trong phòng giao dịch, ngay lúc Hạ Mộng Nhiên đau đến mặt mày trắng bệch thì Phong Lăng thả tay ra, đồng thời đẩy mạnh cô ta ra xa hai mét.

 

“Cút.” Phong Lăng nói ngắn gọn dứt khoát đuổi người.

 

Hạ Mộng Nhiên vừa tới đã bị xua như đuổi ruồi thì tức run người.

 

Cô gái này là vệ sĩ được Lục Cẩn Phàm sắp xếp bên cạnh Hạ Mộc Ngôn sao? Chỉ vì chuyện nhỏ ở nhà họ Lục lần trước mà bây giờ Lục Cẩn Phàm không cho phép cô ta tiếp cận Hạ Mộc Ngôn! Hứ, rốt cuộc Hạ Mộc Ngôn là bảo bối trân quý cỡ nào vậy? Anh có cần phải có sức che chở như vậy không? Còn không phải cô ta dựa vào nhan sắc hồ ly tinh đẹp nhất Hải Thành sao! “Cô đã nhận ra tôi thì nên biết ở Hải Thành, người nhà họ Hạ chúng tôi có địa vị thể nào, vậy mà cô còn dám nặng tay với tôi! Tôi mặc kệ cô là người do ai sai đến, có tin tôi đi tố cáo cô không!”

 

Hạ Mộng Nhiên xoa cổ tay suýt nữa bị bẻ gãy, da trên đó đã ửng đỏ.

 

Cô ta trừng mắt với cô: “Trước giờ chưa có vệ sĩ nào dám đối xử với tôi như vậy đâu!”

 

Phong Lăng làm như không nghe thấy, vẫn đứng im như tượng, giữ vững dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ.

 

Hạ Mộng Nhiên không tin Phong Lăng quái đản như vậy, cô ta bước lên trước một lần nữa.

 

Kết quả cô ta còn chưa đến gần thì ánh mắt lạnh bằng của Phong Lăng chợt quét qua, nhìn về phía cổ tay đỏ ửng của Hạ Mộng Nhiên, như ám chỉ nếu cô ta dám tiếp cận lần nữa thì tay sẽ gây thật đấy.

 

Mặt Hạ Mộng Nhiên vẫn chưa dịu đi, nhưng trong lòng lại vô thức run lên, bước chân khựng lại.

 

Cô ta do dự, liếc mắt nhìn về phía cánh cửa kính phòng làm việc xa xa.

 

Vẻ mặt Phong Lăng không lộ cảm xúc, hơi nghiêng người, ngăn cản tầm mắt không cho cô ta cơ hội nhìn vào bên trong.

 

Dù Hạ Mộng Nhiên giận nhưng vẫn đề phòng, không dám lấy cứng đối cứng.

 

Cô ta tức giận quay đầu đi thẳng ra ngoài.

 

Kể từ lần bị Hạ Mộc Ngôn bạt tai, trong lòng Hạ Mộng Nhiên vẫn có chút sợ hãi, không dám chạm mặt Hạ Mộc Ngôn lần nữa.

 

Lúc trước cô ta muốn mượn cơ hội An Thư Ngôn đến Hải Thành để quạt gió thổi lửa bên tai, nhưng ai ngờ vẫn chẳng được lợi ích gì.

 

Cô ta thật sự muốn nhìn thử xem, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Hạ Mộc Ngôn.

 

Chẳng lẽ thật sự có người bên cạnh chỉ điểm cho chị ta? Chắc chắn trong này có vấn đề:

 

***

 

“Chị Đại Ngôn, lãnh đạo quản lý nhà đất bên tòa thị chính đã đến quảng trường Tây Dân khảo sát rồi!”

 

Tiểu Bát chạy đến văn phòng Hạ Mộc Ngôn báo cáo.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn đồng hồ, cầm chìa khóa xe đứng lên: “Đi, chúng ta đi xem thử.” Tiểu Bát đã chuẩn bị sẵn tài liệu từ lâu, lập tức đi theo Hạ Mộc Ngôn ra khỏi phòng giao dịch.

 

Xe Hạ Mộc Ngôn vừa ra khỏi bãi đỗ xe chừng trăm mét thì bỗng có một chiếc taxi chạy theo đuổi.

 

Hạ Mộng Nhiên ngồi trong xe, luôn miệng thúc giục tài xế: “Anh đuổi theo bọn họ, nhớ giữ khoảng cách, đừng để bị phát hiện.” Hạ Mộng Nhiên phát hiện Hạ Mộc Ngôn rất kỳ lạ.

 

Bình thường chị ta chẳng cần đi xã giao, xe cũng không đi về hướng Ngự Viên hay tập đoàn Lục thị.

 

Chẳng lẽ chị ta đang đi về chỗ ở bây giờ sao? Hiện giờ tâm lý phòng bị của Hạ Mộc Ngôn quá nặng, hơn nữa hai người đã trở mặt với nhau, Hạ Mộng Nhiên không thể công khai đến gần cô được.

 

Vì vậy, cô ta đành phải âm thầm theo dõi, tùy thời hành động.

 

Bên trong, Phong Lăng đang lái xe cũng đồng thời làm như lơ đãng liếc nhìn gương chiếu hậu vài lần.

 

Tốc độ xe đột ngột tăng nhanh.

 

Tiểu Bát ngồi ở ghế phụ, đưa tài liệu cho Hạ Mộc Ngôn ngồi phía sau: “Chị Đại, đây là tài liệu sẽ đưa cho lãnh đạo quản lý nhà đất phê duyệt, chị đọc thử xem.

 

Em đã kiểm tra kỹ lưỡng rồi, không có vấn đề

 

gi.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhận lấy, cúi đầu nghiêm túc lật xem, giống như không hề hay biết tình hình phía sau.

 

Kỹ thuật lái xe của Phong Lăng rất tốt.

 

Cô điêu luyện tạt xe vào đầu đường bên cạnh, rồi nhanh chóng chạy thẳng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play