Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn vẫn lạnh lẽo như cũ, cô nhìn qua chiếc áo mà Hàn Thiên Viễn mới Lục thử trên người: “Anh Hàn, chiếc áo trên người anh không rẻ đâu nhỉ, chi bằng để tôi mua cho hai người nhé?”

 

Dường như Chu Nghiên Nghiên biết tiếp theo Hạ Mộc Ngôn sẽ nói câu gì, vẻ mặt cô ta thoắt cái trắng bệch.

 

“Tôi bỏ tiền, nhưng không cần cô đi ngủ với người khác. Tôi chỉ cần tối nay cô Chu Lục bikini đến quảng trường Hải Thiên, múa cột mấy giờ liền, thì chuyện này xem như xí xóa. Tôi nghe nói cô Chu múa cột rất điêu luyện thì phải?” Hạ Mộc Ngôn nhoẻn miệng cười, trông vừa biếng nhác, vừa mê người.

 

Cơ thể Chu Nghiên Nghiên như rơi vào hầm băng…

 

“Thế nào? Không muốn nhảy à?” Hạ Mộc Ngôn đảo mắt nhìn về phía đám người vây xem ngoài cửa. “Vậy chi bằng để tôi chọn đại một người đàn ông qua đường nào đó để cô ngủ với anh ta một đêm.”

 

Tức khắc, ngoài cửa vang lên vài tiếng huýt sáo hưng phấn.

 

Toàn thân Chu Nghiên Nghiên phát run, không biết rốt cuộc là vì sợ hay vì giận.

 

Hàn Thiên Viễn đứng bên cạnh mà nghe tim mình đập loạn xạ. Nếu tối nay bọn họ không nói xin lỗi trước đám đông, đừng nói đến sự hiện diện có tính áp bức của Lục Cẩn Phàm ở đây, chỉ cần một mình Hạ Mộc Ngôn thôi là đã khó đối phó rồi!

 

“Cô Hạ, tôi xin lỗi cô vì những lời nói vừa rồi của mình. Xin cô nể mặt giao tình giữa nhà họ Hàn và hai nhà Hạ Lục, đừng quá tính toán.” Hiếm khi Hàn Thiên Viễn đứng đắn nói tiếng người.

 

Hạ Mộc Ngôn cười khẩy: “Tuy rằng nhà họ Hàn hưng thịnh, nhưng cứ lần lượt sinh ra mấy đứa trẻ thiểu năng. Có người con như anh thì đoán chừng nhà họ Hàn đã gặp báo ứng từ hai mươi mấy năm trước rồi.”

 

Hàn Thiên Viễn nhẫn nhịn, không phản bác: “Nếu cô Hạ cảm thấy những lời này có thể trút giận thì cứ mắng đi.”

 

“Mắng? Loại người như anh, tôi giết sợ bẩn tay, mắng sợ bẩn miệng.” Hạ Mộc Ngôn châm chọc nói một câu, sau đó mỉm cười: “Nghe nói có hai công ty địa ốc đứng tên anh Hàn sắp bán lại, chi bằng ra giá thấp một chút, bán cho tôi nhé, thế nào?”

 

Hàn Thiên Viễn sửng sốt. Anh ta thật không ngờ một kẻ không có hứng thú với kinh doanh như Hạ Mộc Ngôn lại ra điều kiện như vậy.

 

Lục Cẩn Phàm cũng nhìn Hạ Mộc Ngôn một cái.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn biểu cảm trên mặt Hàn Thiên Viễn: “Ba mươi triệu, hai công ty đó sẽ thuộc quyền sở hữu của tôi, đồng ý không?”

 

“Ba mươi triệu? Cả hai công ty đấy! Hai trăm triệu cũng xem như giá chuyển nhượng thấp lắm rồi. Rõ ràng cô Hạ đây cướp…”

 

Hạ Mộc Ngôn không thèm để tâm, cười khẽ: “À, anh không đồng ý thì thôi.”

 

“…” Khóe miệng Hàn Thiên Viễn run lên bần bật.

 

Vẻ mặt này của cô… chắc chắn là cố ý!

 

Hàn Thiên Viễn nhắm mắt, cắn răng. Anh ta không thể đắc tội với Lục Cẩn Phàm, nếu không đừng nói đến hai công ty nhỏ, chỉ e rằng ngay cả đại gia tộc Hàn thị cũng khó sống nổi ở Hải Thành.

 

Bây giờ cho dù bắt anh ta chắp tay dâng lên hai công ty, anh ta cũng không có cách nào từ chối.

 

Có điều chẳng biết rốt cuộc bà cô nhỏ Hạ Mộc Ngôn này đang tính toán điều gì, tự nhiên lại muốn mua hai công ty địa ốc kinh doanh không mấy khả quan đó.

 

“Được, ba mươi triệu thì ba mươi triệu!”

 

Hạ Mộc Ngôn tươi cười rạng rỡ: “Cảm ơn, mấy ngày nữa tôi sẽ đến tìm bộ phận pháp lý công ty anh để ký hợp đồng chuyển nhượng. Anh Hàn, ở đây nhiều người như vậy, không chừng còn có truyền thông trà trộn trong đó, anh nói thì phải giữ lời đấy.”

 

Hàn Thiên Viễn có tranh cãi cũng vô ích: “Giữ lời! Nhất định giữ lời!”

 

Hạ Mộc Ngôn cười khẽ một tiếng, kéo cánh tay Lục Cẩn Phàm: “Ông xã, đi thôi ~ Em đói sắp chết rồi!”

 

Lục Cẩn Phàm đưa mắt nhìn cô một hồi. Hạ Mộc Ngôn có cảm giác ánh mắt anh dường như có thể nhìn thấu linh hồn cô. Cô dừng lại, giương mắt nhìn anh. Thế nhưng anh chỉ giúp cô vén sợi tóc bên má ra sau tai, sau đó giúp cô cài cổ áo lại.

 

Trước khi đi, Hạ Mộc Ngôn vẫn không quên lấy chiếc áo sơ mi mới mua, sau đó cô sánh vai đi cùng chồng mình trước biết bao cặp mắt ngưỡng mộ.

 

***

 

Đêm thu lạnh lẽo, nhưng ở bên cạnh Lục Cẩn Phàm cô lại không cảm thấy lạnh chút nào. Hạ Mộc Ngôn vừa đi vừa hỏi: “Sao anh biết em ở đây? Vừa rồi anh ở tòa nhà gần đây hả?”

 

Lục Cẩn Phàm im lặng mở cửa cho cô ngồi vào xe. Hạ Mộc Ngôn ngồi vào xong, liền vội vã thò đầu ra ngoài: “Hôm nay em tự lái xe tới.”

 

“Bảo Thẩm Mục lái xe em về.”

 

“Trợ lý Thẩm cũng ở gần đây?” Hạ Mộc Ngôn tò mò quan sát bên ngoài một vòng nhưng lại không thấy người.

 

“Em muốn ăn gì?” Lục Cẩn Phàm lên xe.

 

“Cái gì cũng được, đơn giản một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play