Chương 219:
“Cô hỗn láo!”
Lục Thiệu Tắc chợt nghiêm giọng quát lớn: “Tuổi chưa lớn mà mồm miệng đã xấc xược. Nhà họ Hạ các người dạy cô bất kính với trưởng bối như vậy sao?”
“Tôi là con dâu ông, nhưng một tiếng ba cũng không được gọi, như vậy đã là bất kính với ông lắm rồi. Ông còn thiếu mấy câu bất kính như vậy sao?” Hạ Mộc Ngôn hỏi ngược lại.
“Nói không sai!”
Ông cụ Lục thiếu điều muốn đi qua vỗ tay ủng hộ Hạ Mộc Ngôn.
Lục Thiệu Tắc tức giận nhắm mắt lại, chỉ về phía Hạ Mộc Ngôn, rồi lại nhìn ông cụ đang cười ha ha: “Đây chính là cháu dâu ba lựa chọn sao?”
Ông cụ Lục gật gù liên tục, gương mặt tươi cười: “Đúng vậy, cháu dâu ta chọn đấy!”
Lục Thiệu Tắc: “…”
“Thật giỏi mà.” Lục Thiệu Tắc tức giận: “Tôi muốn tự mắt nhìn xem, Hạ Mộc Ngôn này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể để cho người nhà họ Lục từ bé đến lớn đều bênh vực cô ta như vậy!”
“Cô ấy không cần bất kỳ bản lĩnh gì cả, chỉ cần cô ấy là Hạ Mộc Ngôn là đủ rồi.” Lục Cẩn Phàm hờ hững đáp lại.
Ông cụ Lục lại phụ họa: “Vừa khéo, lão đây cũng muốn nhìn xem An Thư Ngôn có bản lĩnh gì mà có thể khiến anh dùng đến thủ đoạn cưỡng ép này với cả con ruột mình.”
Ông cụ Lục nhìn chằm chằm vào sắc mặt bây giờ đã đen sì của Lục Thiệu Tắc: “Củ cải hay rau cải mỗi người một sở thích. Anh thích củ cải An Thư Ngôn, nhưng không thể cứ giả vờ đó là rau cải mà ép buộc dí cho Cẩn Phàm! Mỗi người đều là một cá thể độc lập, đều có sở thích riêng. Chỉ cần Cẩn Phàm thích, chỉ cần vợ chồng son chúng nó ngày ngày bình yên hòa hợp, thì anh không nên để cho bất kỳ ai chen vào giữa hai đứa nó! Dù gì anh cũng là ba của Cẩn Phàm!”
Lục Thiệu Tắc cười lạnh: “Với Hạ Mộc Ngôn bất kính, không biết tôn trọng trưởng bối này thì cả đời này cũng đừng hi vọng con sẽ chấp nhận cô ta.”
“Nếu ba có thể dùng thái độ đối xử đúng mực với con dâu, thì Hạ Mộc Ngôn cũng có thể biểu hiện sự tôn kính nên có với bậc trưởng bối.” Giọng Lục Cẩn Phàm không hề có hơi ấm: “Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất giữa người với người.”
Ông cụ Lục cũng gật đầu: “Không sai. Người với người phải có qua có lại. Đơn phương ngang ngược không phải là cách hành xử của bậc trưởng bối, mà là không biết đúng sai!”
Mặt Lục Thiệu Tắc đen lại, bất chợt trừng mắt nhìn sang hai tên vệ sĩ đang đứng ở cửa không dám nhúc nhích, muốn mắng bọn họ một câu vô dụng, tối qua Hạ Mộc Ngôn xông vào phòng lúc nào cũng không biết. Nhưng ông ta tức giận đến mức không muốn nói nữa, mặt sa sầm lại xoay người rời đi.
Lục Thiệu Tắc bỏ đi một mạch, không ai cản ông ta, cả tầng yên tĩnh trở lại.
Ông cụ Lục nhìn Lục Cẩn Phàm, hiền lành nói: “Cẩn Phàm, đêm qua cháu không sao chứ?”
“Cháu không sao, để ông nội lo lắng rồi.” Lục Cẩn Phàm khẽ cười.
Ông cụ gật đầu: “Tính tình ba cháu khó chịu, từ nhỏ đã như vậy rồi. Bây giờ xem ra cái mặt dày của nó chắc cũng đã khó chịu lắm rồi, chẳng kiên trì được mấy ngày nữa đâu. Chỉ cần cháu và con bé nhà họ Hạ không phát sinh hiểu lầm là tốt rồi.”
“Ông nội yên tâm, cháu lúc nào cũng tỉnh táo mà.” Hạ Mộc Ngôn nháy mắt với ông cụ Lục.
“Này, bây giờ thì cháu đắc ý rồi, đảo mắt đã không còn thấy cái dáng vẻ tự giam mình ôm gối rúc trên giường không dám khóc trong phòng Cẩn Phàm hôm qua nữa hả?” Ông cụ trêu cô.
Da mặt Hạ Mộc Ngôn như bị bỏng: “Ông nội, ông cứ cười cháu!”
Ông cụ Lục cười ha ha: “Không cười, ông không cười! Ha ha ha…”
Khuôn mặt ông cụ Lục tươi cười rạng rỡ nhìn Lục Cẩn Phàm: “Cẩn Phàm, cháu phải giữ chặt người vợ này của cháu cho ông, không được phép ruồng bỏ nó. Nếu cháu có lỗi với con bé, thì coi chừng lão già này cắt chân cháu!”
Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy ông cụ giơ gậy ba toong lên thì theo phản xạ đứng chắn trước người Lục Cẩn Phàm.
Lục Cẩn Phàm cười, theo bản năng kéo cô nhóc đang đứng chắn trước mặt anh ra đằng sau, giọng nói du dương như suối chảy: “Cháu biết rồi.”
Lúc này ông cụ Lục mới hài lòng ậm ừ, nhìn thoáng qua người Hạ Mộc Ngôn: “Tóm lại tối qua cháu làm cách nào mà lẻn vào đây được?”
Hạ Mộc Ngôn cười nháy mắt với ông cụ: “Bí mật ông ạ.”
“Nhóc con, lại còn úp úp mở mở với cả ông nội! Được rồi. Đêm qua chắc hai đứa cũng ngủ không ngon, mau về nghỉ ngơi đi. Còn về phía ba Cẩn Phàm thì để ông nghĩ cách điều chỉnh.” Ông cụ Lục nói rồi chống gậy ba toong bước từng bước ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thiệu Tắc ở Mỹ nhiều năm như vậy rồi, có thói quen cường quyền hô to gọi nhỏ với cấp dưới, mọi chuyện phải nghe nó sắp đặt, tham vọng kiểm soát quá mạnh mẽ. Ta thấy nó chán ngồi ở vị trí này rồi…”