Chương 213:
Rốt cuộc là Lục Cẩn Phàm có sức kiềm chế đến mức nào, bị như vậy rồi mà còn có thể nhịn được.
“Đối với anh mà nói, dáng vẻ này của em dù đứng ở kia hay ngồi trong lòng anh cũng không có gì khác biệt.” Lục Cẩn Phàm ôm hông cô, hít vào mùi hương lẫn chút mùi mưa lành lạnh trên người cô: “Chi bằng để anh ôm em một lát.”
Hạ Mộc Ngôn ngồi bất động trong lòng anh. Nhưng thấy anh bị giày vò, trong lòng cô cũng không chịu nổi.
Anh cứ ôm cô như vậy, đầu dán vào cần cổ trắng như tuyết của cô, nóng bỏng hôn lên xương quai xanh của cô, chọc cho cả người cô phát run lên.
Cảm nhận được phản ứng nhạy cảm của cô, Lục Cẩn Phàm càng căng thẳng hơn. Anh kiên quyết nhắm mắt lại không nhìn cô, tìm chuyện nói để tự phân tâm, hỏi cô: “Sao em biết anh ở đây?”
“An Thư Ngôn đến nhà họ Lục.” Hạ Mộc Ngôn kể chi tiết: “Cô ta nói tuy rằng cô ta muốn ở bên anh, nhưng cũng không muốn dùng đến cách này. Vì vậy người bị đưa đến phòng anh không phải là cô ta, mà là nữ thư ký đi cùng.”
Hạ Mộc Ngôn không cần nói dối, lại càng không cần phải bôi nhọ An Thư Ngôn.
Dù sao đến cả cô cũng có thể nhìn ra được động cơ của An Thư Ngôn, làm gì Lục Cẩn Phàm lại không nhận ra.
Quả nhiên, nghe xong những lời này, Lục Cẩn Phàm mở mắt ra, ánh mắt lạnh đi vài phần. Cánh tay anh ôm Hạ Mộc Ngôn lại càng siết chặt, thấp giọng nói: “Vì vậy mà vừa rồi em trèo từ dưới lên sao?”
Tuy anh thấp giọng nói bên tai cô, nhưng trong giọng nói vẫn thoáng có tia nguy hiểm.
Hạ Mộc Ngôn chỉ ừ một tiếng. Cô nghĩ xem nên tìm lời nói như thế nào để anh không tức giận: “Vì em quá sốt ruột, sợ anh mất kiểm soát, cho nên mới…”
“Anh hỏi có phải em trèo từ dưới lên không?” Giọng nói Lục Cẩn Phàm lại lạnh hơn. Anh rũ mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô.
“…”
Hạ Mộc Ngôn nhớ lại cơn sợ điếng người vừa rồi. Khi đến tầng 32, vì mưa ướt quá trơn mà suýt chút nữa thì cô bị ngã xuống. Cô không đeo bất kỳ thiết bị bảo hộ nào trên người, giữ được mạng trèo lên đến nơi, thật sự chỉ có thể nói là được trời phù hộ.
“Em trèo lên cũng không nhiều, từ tầng ba mươi đi lên, cũng chỉ có ba tầng thôi.” Cô không chút tự tin khe khẽ nói.
“Ba tầng?” Ánh mắt Lục Cẩn Phàm càng lúc càng nghiêm nghị, anh tức giận quát lớn: “Em có biết đây là tầng bao nhiêu không? Lính chữa cháy leo lên cũng phải dùng đến thang và dây thừng. Vậy mà em cứ như thế trèo lên? Không muốn sống nữa sao?”
“Nhưng vì từ tầng 31 đến tầng 35 đều bị phong tỏa rồi, em không còn cách nào khác. Hơn nữa bây giờ em cũng đã không sao rồi mà.” Hạ Mộc Ngôn giơ tay níu ống tay áo của anh kéo nhè nhẹ, khẽ giọng nói: “Em phúc lớn mạng lớn, không sao đâu!”
Ánh mắt Lục Cẩn Phàm bây giờ sâu thẳm có chút dọa người. Anh nhìn chằm chằm vào vùng da bị xước trên mặt cô, rồi bất chợt hất tay cô ra. Hạ Mộc Ngôn sửng sốt, tưởng là anh giận thật, vội vàng định đứng lên. Thế nhưng anh lại đi ra ngoài, vặn bóng đèn nhỏ mờ tối sáng hẳn lên. Khoảnh khắc ánh đèn bật sáng, Hạ Mộc Ngôn nheo mắt lại, nhưng chỉ trong giây lát anh đã quay lại phòng tắm.
Không chờ cô đứng dậy, mặt Lục Cẩn Phàm không hề có cảm xúc, cầm bắp chân không còn bị chuột rút của cô kéo ra trước. Hạ Mộc Ngôn chưa kịp kêu lên thì ống quần đã bị anh vén lên. Nhìn thấy đầu gối và đùi cô bị góc nhọn máy điều hòa bên ngoài cào thành mảng đỏ, ánh mắt anh càng lạnh đi.
“Em thật sự không sao. Những chỗ này chỉ là vết thương xước ngoài da thôi, chẳng qua chỉ là bị thương ngoài da thôi…”
Lục Cẩn Phàm không đáp lại, vén ống tay áo của cô lên. Anh nhìn thấy vết thương ở cổ tay và cùi chỏ của cô còn đỏ hơn cả ở đùi. Anh lại lật tay cô lại, nhìn thấy cả lòng bàn tay đầy vết thương, còn ngón tay thì sưng tấy lên.
Ánh mắt Hạ Mộc Ngôn trống rỗng, cô thử rút tay về, nhưng lại bị anh nắm thật chặt.
“Không sao thật mà… Em chỉ hơi…”
Hạ Mộc Ngôn muốn nói, nhưng lại thấy ánh mắt Lục Cẩn Phàm trầm xuống đáng sợ thì khẽ nhếch môi, bỗng nhiên bật cười nói: “Cũng may là thiết bị an ninh của khách sạn vẫn chưa hoàn thiện. Nếu không, đoán chắc em vừa trèo ra ngoài đã bị phát hiện rồi. Khoảng cách giữa các tầng cũng không phải là quá xa, ở giữa còn có mấy thứ điều hòa không khí lắp bên ngoài làm bậc thang, thật ra là rất an toàn. Em không sợ, anh lại càng không cần…”
Cô còn chưa dứt lời, Lục Cẩn Phàm chợt giữ gáy cô, một tay ấn mạnh cô vào ngực mình.
Là một cái ghì rất chặt, rất rất chặt.
Trong thoáng chốc cô không nói nên lời, cả người cô như bị anh khảm vào trong cơ thể của anh.
Anh không hề nói một tiếng nào, chỉ ôm lấy cô.