Chương 199:
Hạ Mộc Ngôn mở trang kế tiếp trong bản PowerPoint ra: “Là bên đầu tư, tôi có thể hiểu được tình hình bất động sản hiện tại không được đánh giá cao cho lắm. Tôi đã phân tích tình hình người dân vùng lân cận với khu vực đang xây dựng dưới danh nghĩa phòng giao dịch mà rút ra kết luận, đợi khi những dư luận vô lý về bong bóng bất động sản dần dần phai nhạt đi, đừng nói là hai mươi nghìn một mét vuông, cho dù tăng lên ba mươi nghìn một mét vuông thì vẫn có rất nhiều người giành mua. Hơn nữa với chiến lược Marketing bỏ đói*, nhất định các mảnh đất và bất động sản dưới tên phòng giao dịch tôi sẽ có cơ hội tăng cao, chắc chắn không đến nỗi khiến cô mất sạch cả vốn lẫn lãi.”
(*) Marketing bỏ đói là một chiến lược tiếp thị được Apple áp dụng đầu tiên trên thị trường. Nó chỉ việc người cung cấp sản phẩm đưa ra dự kiến về sản phẩm mới khiến người tiêu dùng có cảm giác chờ đợi ngóng trông; đồng thời kiểm soát nghiêm ngặt thông tin liên quan tới sản phẩm mới trên thị trường nhằm tăng cường cảm giác chờ đợi của người tiêu dùng.
Kim tổng khinh thường cười hừ một tiếng: “Tôi nhớ trước khi Hàn Thiên Viễn thành lập hai công ty này, vốn đầu tư cũng rất lớn, còn cộng thêm cả chi phí nhận thầu xây dựng. Nhưng kết quả cuối cùng vì ngành bất động sản này lao dốc mà anh ta bán lại công ty cho cô chỉ với giá ba mươi triệu.”
Dứt lời, Kim tổng nheo mắt nói: “Tiền tôi đầu tư cũng đủ để mua phòng giao dịch của cô bây giờ, vậy mà cô còn cứng miệng, dám đứng ở đây nói cái gì mà giá cả thị trường địa ốc bất động sản sẽ tiếp tục tăng vọt? Cô cho rằng mình là thầy bói hả, nói tăng là tăng?”
“Hàn Thiên Viễn bán hai công ty cho tôi với giá ba mươi triệu là do anh ta không biết làm ăn, mở hai công ty rồi tha hồ tiêu xài phung phí, cho nên bán cũng chẳng tiếc.” Hạ Mộc Ngôn cười lạnh nhạt: “Bây giờ, cho dù Kim tổng ra giá gấp năm lần mua thì tôi đây cũng chẳng bán.”
“Ha! Mạnh miệng như cô thì ai chẳng nói được? Nếu sau này có mua bán lỗ vốn, cô lỗ là chuyện của cô, tôi không muốn tiếp tục tham gia vào khoản đầu tư này nữa. Tôi muốn rút tiền lại, cô cản được sao?”
“Tôi sẽ không cản cô, tôi chỉ nói vài lời thế thôi.” Hạ Mộc Ngôn vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh.
Cửa phòng làm việc lại mở ra lần nữa, Tiểu Bát cầm thẻ trở về đưa cho Hạ Mộc Ngôn, thấp giọng nói ra một con số bên tai.
Hạ Mộc Ngôn đặt thẻ lên bàn làm việc: “Tiền ở đây, tôi cũng có thể đích thân hủy hợp đồng với các người. Nhân viên bộ phận tài vụ của tôi tham ô công quỹ, chúng tôi sẽ xử lý nội bộ chuyện này. Tiền đã lấy lại được, số liệu và bản phân tích tiền tệ mà bộ phận tài chính đưa cho cô xem trước đó đều là giả. Kim tổng vẫn nhất quyết muốn hủy hợp đồng, phải không?”
“Phải!”
Kim tổng nhìn Hạ Mộc Ngôn, miệt thị: “Một phòng giao dịch biết trước sẽ lỗ vốn không đáng để tôi chi một đồng bạc nào ở đây chơi trò con nít với cô.”
“Được.” Hạ Mộc Ngôn nhướng mày: “Vậy bảo luật sư cô đưa văn bản hủy hợp đồng tôi đọc thử, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta lập tức hủy bỏ quan hệ hợp tác.”
Kim tổng ra hiệu bằng ánh mắt với luật sư phía sau, ông ta vội vã cầm cặp hồ sơ bước lên trước.
Nửa tiếng sau, Hạ Mộc Ngôn ký vào văn bản hủy hợp đồng.
Kim tổng cầm văn bản xong, đồng thời cũng đã kiểm tra thử số tiền trong thẻ tài khoản. Cô ta cười đắc ý, nhìn xung quanh văn phòng một vòng, mỉa mai: “Xem ra cô trả tiền cho tôi rồi, thì vốn lưu động chỉ còn vài đồng bạc lẻ đúng không? Mang tiếng là phòng giao dịch mà mấy hạng mục công trình cũng làm không xong, vậy cô còn làm ăn cái gì? Chỗ rách nát như thế này sẽ chẳng có nhà đầu tư nào thèm để mắt đâu. Đừng nói chi đến những chuyện đó, kể cả phí quảng cáo thì cô cũng chưa chắc trả nổi!”
Dứt lời, Kim tổng cười giễu cợt rồi xoay người bỏ đi.
Tiểu Bát đứng sau lưng Hạ Mộc Ngôn tức giận nhìn chằm chằm vào bóng lưng Kim tổng.
Đúng lúc Kim tổng sắp ra khỏi cửa, bên ngoài phòng giao dịch bỗng có mấy người mặc âu phục chỉnh tề bước vào. Thoạt nhìn trông bọn họ có vẻ không phải là người đơn giản.
“Xin hỏi, ai là Hạ tổng?” Người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu đen bước lên phía trước. Vừa vào cửa, anh ta đã lên tiếng hỏi, ngữ điệu khách sáo.
Hạ Mộc Ngôn nhìn bọn họ một cái, giấu đi sự nghi hoặc chợt lóe lên trong đôi mắt: “Là tôi.”
Kim tổng vốn sắp đi, thấy tình hình như vậy thì tò mò quay lại hóng chuyện.
“Xin chào Hạ tổng, chúng tôi là người đại diện của đơn vị đầu tư quốc tế CE thuộc Tập đoàn Lục thị, đại diện cho Lục thị đến đây ký hợp đồng với quý phòng giao dịch.”
Nghe thấy lời này, trong phút chốc, toàn bộ văn phòng đều trở nên mông lung.
Hạ Mộc Ngôn mở to mắt: “Ký hợp đồng?”
“Phải, Tập đoàn Lục thị quyết định đầu tư hai trăm triệu đô la vào phòng giao dịch.”
Tiểu Bát và toàn bộ người trong phòng đều kinh ngạc đến rơi cằm.
Hai trăm triệu? Đô la?
Trong phút chốc, vị Kim tổng vẫn còn chưa rời đi kia giật mình kinh ngạc, mặt mày khiếp sợ.
Tập đoàn Lục thị đầu tư?
“Trời! Trời! Trời! Quả không hổ danh là chồng của chị Đại Ngôn! Đúng là nắng hạn gặp mưa rào mà!”