Chương 173:
Cô còn chưa nói xong thì cả người đã bị anh ôm ngang lên.
Trong nháy mắt rời khỏi mặt đất, cô theo phản xạ túm lấy cổ áo anh, ánh mắt nửa tỉnh nửa say nhìn vào đáy mắt thâm sâu như mặt biển của Lục Cẩn Phàm.
“Sao anh có thể mặc kệ em được?” Giọng nói của anh trầm thấp, quả thực, anh cảm thấy bất lực với dáng vẻ này của cô.
***
Lúc bị Lục Cẩn Phàm ép đưa vào một khách sạn gần đấy, dù là sức lực hay tâm lý thì Hạ Mộc Ngôn cũng không thể kháng cự nổi.
Một mặt là vì bây giờ cô thật sự không muốn ngồi lên xe nữa. Bụng cô đầy rượu, trong bụng quặn lên quặn xuống muốn nôn. Mặt khác, lúc cô đi ra cũng không mang theo túi, không có tiền, không có điện thoại. Nếu bị ném lại ở đây thật thì chắc cô chỉ có thể ngủ lề đường.
Kể cả là say, cô vẫn biết phải cúi đầu khi đứng dưới mái hiên nhà người ta. Huống hồ đây lại là dưới mái hiên mạ vàng gắn kim cương của Lục Cẩn Phàm, thì cô lại càng không thể nào tìm đường chết.
Ánh mắt ngà ngà say của cô nhìn về phía trước, không nói lời nào đi theo anh. Anh bất chợt kéo cô vào thang máy trong khách sạn. Cô còn chưa kịp phòng bị đã bị kéo lảo đảo đi vào, đầu đâm thẳng vào ngực anh.
Hạ Mộc Ngôn đột nhiên lui từng bước về phía sau, vẻ mặt nghiêm túc viết lên mấy chữ “em muốn giữ khoảng cách với anh“. Cả người cô như con nhím, cố gắng lùi về phía sau.
Lục Cẩn Phàm liếc cô: “Em lùi thêm bước nữa thử xem?”
“…”
Hạ Mộc Ngôn không lên tiếng, người dính sát vào thành thang máy. Cô uống rượu có sao, thế mà sau khi say còn bị coi là cái túi để anh trút giận nữa.
Ra khỏi thang máy đi vào phòng, Hạ Mộc Ngôn vào thẳng bên trong, vẫn ngoan cố giữ khoảng cách với Lục Cẩn Phàm.
Lục Cẩn Phàm giơ tay lên day day mi tâm, rồi lại nhìn vẻ mặt kia của cô, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm. Anh ung dung chậm rãi cởi chiếc măng sét đắt giá tinh xảo ra, thấp giọng nói: “Em uống say, anh không so đo với em. Lại đây.”
Nét mặt Hạ Mộc Ngôn đầy đề phòng, cô đứng bên cửa sổ, dường như tựa vào rèm cửa sổ bên cạnh mới có cảm giác an toàn.
“Em không uống say!” Cô lên tiếng giải thích.
“Anh nói em lại đây.” Lục Cẩn Phàm trầm giọng ngắt lời cô.
Hạ Mộc Ngôn tựa vào rèm cửa sổ, tay nắm chặt tấm rèm, ánh mắt rơi xuống mũi chân, giọng lí nhí cố chấp: “Em nói không say thì là không say. Lục Cẩn Phàm, anh đừng ỷ vào lúc bình thường em dễ tính mà khi em muốn yên tĩnh ngồi ngẩn ngơ một lúc anh cũng không cho phép. Hơn nữa em…”
“Em dễ tính?” Lục Cẩn Phàm cười như không cười.
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Chẳng lẽ bây giờ cô còn chưa đủ dễ tính sao?
“Em không say à?” Anh lại cười lạnh.
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Mặc kệ, dù sao cô cũng không say!
“Được, nếu em đã không say, vậy chúng ta nói một chút về chuyện tối nay.” Giọng nói của Lục Cẩn Phàm ngày càng gần.
Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy anh đi đến, cả người vô thức dán vào cửa sổ sau lưng.
“Em lùi về phía sau một bước nữa đi, cửa sổ này không đóng chặt sẽ bung ra đấy. Đây là tầng mười tám, em muốn ngã xuống sao?” Mỗi chữ mỗi câu anh nói đều không hề có chút hơi ấm.
Hạ Mộc Ngôn thầm giật mình. Vừa rồi cô đã cảm thấy sau lưng như có chút gió mát, cô quay đầu lại nhìn thấy rèm cửa sổ đẹp mắt phía sau dùng để trang trí đang bay nhè nhẹ. Đúng là cửa đóng không chặt, còn có chút khe hở, làn gió hiu hiu thổi nhẹ sau lưng cô.
Cô im lặng, đưa tay ra phía sau kéo cửa sổ vào trong một chút, rồi đóng kín cửa lại. Cô bất chợt cảm nhận được mùi đàn ông mát lạnh đang dần đến gần.
Hạ Mộc Ngôn quay mặt đi, không nhìn anh.
Thấy cô rõ ràng định tiếp tục không để ý đến mình, đường cong hoàn mỹ dưới cằm của Lục Cẩn Phàm càng siết chặt. Giây tiếp theo, cổ tay cô bị anh khống chế, lưng cô gần như dán vào mặt cửa sổ.
Hạ Mộc Ngôn ý thức được sức lực áp bức của anh, chợt sợ hãi ngước mắt lên nhìn anh, lui về phía sau. Cả người dựa hẳn vào mặt kính đằng sau.