Chương 162:
“Đúng là không ngoài dự đoán. An Thư Ngôn về nước thật sự là vì Lục tổng!”
“Cũng chỉ có Lục tổng mới có thể khiến thiên kim bảo bối nhà họ An không ngại đường xa vạn dặm mà bay về. Với Lục đổng thì An Thư Ngôn chính là cô con dâu tương lai tốt nhất đấy! Trai tài gái sắc được ông trời tác hợp. Đúng là không biết ông cụ Lục nghĩ thế nào mà lại để cho một phụ nữ không tiếng tăm bước vào cửa nhà họ Lục.”
“Không không không, người đó tên Hạ Mộc Ngôn, cũng được xem như có danh tiếng trong xã hội thượng lưu ở Hải Thành! Gia thế của cô ta cũng không tệ lắm, nghe nói ngoại hình cũng rất đẹp. Tôi còn tưởng hôm nay ở đây có thể thấy rõ ràng xem Hạ Mộc Ngôn đó rốt cuộc là hồ ly đuôi dài cỡ nào mà lại có bản lĩnh gạt hết thiên kim danh giá trong ngoài nước để được gả vào nhà họ Lục. Thế mà không ngờ cô ta không đến.”
“Hôm nay không đến dự tiệc cũng coi như cô ta thông minh. Nếu gặp nhau ở đây, Lục đổng chắc chắn sẽ không nể mặt cô ta. Có khi ông ấy còn tha hồ tìm nhược điểm của cô ta rồi dạy dỗ một trận trước mặt mọi người cũng nên. Ông ấy vốn là chủ tịch tập đoàn Shine, hiện tại là người nắm quyền thật sự của nhà họ Lục. Nếu ông ấy muốn để An Thư Ngôn ở lại nhà họ Lục thì hôm nay chính là thời điểm thích hợp nhất, để Hạ Mộc Ngôn kia không chịu nổi. Cô ta đến đây thì chắc chắn không kiếm được quả ngọt gì đâu.”
“Đúng vậy. Hôm nay dù có không ít người nhà họ Lục nhưng ông cụ Lục lại không xuất hiện. Nếu Lục đổng thật sự muốn Hạ Mộc Ngôn cút xéo thì có đủ trăm nghìn lý do để khiến hôm nay cô ta phải cười lúc đến mà khóc lúc về. Cho dù Lục tổng có che chở thì ở đây cũng phải nể mặt nhà họ An. Tình thế tiến thoái lưỡng nan này cũng xem như là khó xử cho Lục tổng rồi.”
“Khó xử cái gì? Cứ nhìn đến tác phong làm việc của Lục tổng từ trước đến nay là biết, nếu anh ấy thật sự có lòng bảo vệ vợ mình, thì cho dù hôm nay có ông trời ở đây anh ấy cũng chẳng thèm để ý. Cô cho rằng Lục đổng có thể đàn áp anh ấy sao? Quyền lực thật sự giữa hai cha con họ chẳng qua chỉ thiếu đấu đá trực tiếp thôi.”
“Hạ Mộc Ngôn kia xinh đẹp đã sao? Tuy rằng sắc đẹp cũng là thứ có thể dụ người, nhưng lâu rồi sẽ chán. Tôi thấy có khi anh ấy lại có hứng thú với An Thư Ngôn. Nếu không cũng không nể mặt An Thư Ngôn, mà chọn cô ta làm bạn dự tiệc vào lúc này…”
“Đúng rồi. Hôm nay Lục tổng đúng là nể mặt nhà họ An…”
“Ha ha! Chẳng lẽ hai gia đình Lục – An thật sự vẫn có thể có kết quả sao? Tôi chống mắt chờ xem!”
“Có muốn đánh cược không? Tôi cá là chẳng bao lâu nữa Hạ Mộc Ngôn kia chắc chắn sẽ bị đá ra khỏi nhà họ Lục, An Thư Ngôn danh chính ngôn thuận trở thành bà Lục! Lục tổng là người lý trí như vậy, chắc chắn sẽ có lựa chọn sáng suốt nhất. Dù sao có được nhà họ An hỗ trợ ở bên Mỹ, chỉ cần cưới An Thư Ngôn thì nhà họ Lục cùng với nhà họ An sẽ nắm giữ một nửa nền kinh tế của người Hoa ở Mỹ. Như vậy, sau này Lục tổng tiếp nhận Tập đoàn Shine thì còn có nhiều lợi ích hơn nữa.”
“… Kiểu đánh cược như cô thì chẳng bằng tự giật tiền về luôn cho rồi. Cô để tôi chọn Hạ Mộc Ngôn kia luôn ngồi vững trên vị trí bà Lục à? Đây có khác gì là ngồi chờ thua hả?”
***
Dứt lời, Lục Thiệu Tắc dời ánh mắt, như có điều suy nghĩ nhìn sang An Thư Ngôn và Lục Cẩn Phàm đang bị mấy vị Giám đốc điều hành của Shine vây quanh ở chính giữa thảm đỏ.
“Lục tổng, hình như chú Lục và ba tôi đã nói chuyện với các vị trưởng bối xong rồi, bọn họ đang đi đến chỗ chúng ta.” An Thư Ngôn đứng bên cạnh Lục Cẩn Phàm khẽ nói.
Lục Cẩn Phàm như không nghe thấy lời của cô ta, nhận lấy ly rượu phục vụ đưa đến, lạnh nhạt nói chuyện với mọi người. Trên mặt anh không hề để lộ cảm xúc, nhưng hết lần này đến lần khác lại khiến An Thư Ngôn cảm thấy anh cố tình ngoảnh mặt làm ngơ với cô ta, lại còn kín đáo tránh né khiến không ai thăm dò được.
Lúc này ba của An Thư Ngôn và Lục Thiệu Tắc đã đến gần. An Thư Ngôn khẽ kéo nhẹ cánh tay Lục Cẩn Phàm, nhưng thật ra cô ta chỉ kéo được ống tay áo anh.
Từ đầu đến cuối, tuy rằng hai người có vẻ đi dự tiệc cùng nhau, nhưng vẫn chỉ có cô ta luôn chủ động lôi kéo anh, chủ động quay sang anh. Anh không những không đáp lại mà thậm chí còn không có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào. Ngay cả cơ hội đụng tay đụng chân anh cũng không cho cô ta, lúc nào cũng duy trì khoảng cách thích hợp.
Trong mắt người khác, một màn này có vẻ rất hòa hợp. Chỉ có An Thư Ngôn biết Lục Cẩn Phàm vẫn luôn giữ khoảng cách với cô ta.
“Cẩn Phàm, sau khi Thư Ngôn đến Hải Thành, thật làm phiền cháu trông nom. Nếu không phải vì con bé đi theo cháu, thì người làm cha như chú đây đã vì con gái đi quá lâu mà sớm bay về xem tình hình của nó thế nào rồi.” Ông An mỉm cười nói: “Chú thật yên tâm khi Thư Ngôn ở bên cạnh cháu!”
Dường như Lục Cẩn Phàm bây giờ mới chú ý tới người mới đến gần, nâng ly rượu trong tay cụng ly với ông An, khẽ cười lịch sự: “Chú An, chú khách sáo rồi.”
“Thư Ngôn ở Mỹ bị chúng ta chiều hư, tính tình ít nhiều vẫn còn bướng bỉnh, hiếm khi cháu nể mặt chú.” Ông An hăng hái nhiệt tình: “Chú thấy Tập đoàn Lục thị ở Hải Thành dù mới phát triển vài năm nhưng trong năm vừa rồi thành tích lại vượt quá sức tưởng tượng trong lĩnh vực tài chính và khoa học kỹ thuật trong ngoài nước. Nếu cứ theo đà phát triển này thì đoán chừng chưa đến mười năm đã có thể vượt qua Tập đoàn Shine có lịch sử hơn trăm năm!”