Chương 150:
Hơn nữa, vừa rồi cô bị anh hôn lâu như vậy, nhưng cô lại chẳng cảm nhận được mùi hương của người phụ nữ khác.
Dĩ nhiên cô biết rõ người đàn ông của mình sạch sẽ hay không, có giả vờ hay không.
Nhưng rốt cuộc điều gì đã khiến cho kẻ luôn cẩn trọng từng bước như thư ký An lại đột nhiên phát sinh hành động quá khích như vậy?
Chẳng lẽ cô ta không định tiếp tục đóng vai thư ký tổng giám đốc điềm tĩnh nữa sao?
Ánh mắt Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt quét về phía chiếc điện thoại trên sofa, đôi mắt bình tĩnh lãnh đạm, không nói lời nào, nhưng cũng không lộ ra vui buồn.
Ngay lúc Hạ Mộc Ngôn không muốn tiếp tục đề tài này vào đêm hôm khuya khoắt, bất chợt có giọng nói phát ra từ trên đỉnh đầu cô: “Em thích xe gì?”
“Hả?” Hạ Mộc Ngôn ngẩn ra, người cô vẫn còn ở trong vòng tay anh, nhưng nhất thời não lại không bắt kịp tiết tấu.
Gì vậy? Xe gì chứ?
“Anh bỏ chiếc Ghost này cho công ty dùng chung, chúng ta đổi xe.” Đôi mắt Lục Cẩn Phàm trong suốt nhưng lại sâu thẳm. Anh chăm chú nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hạ Mộc Ngôn.
“Đổi xe?” Hạ Mộc Ngôn suýt nữa sặc nước miếng.
Lục dù cô ghét chuyện An Thư Ngôn ngồi trên xe anh hôm nay, nhưng không đến nỗi điên khùng như vậy.
Hơn nữa An Thư Ngôn chỉ ngồi đằng sau. Bình thường thỉnh thoảng Thẩm Mục hoặc người khác cũng ngồi ở đó, chẳng đến nỗi khiến cô có cảm giác bị thiếu tôn trọng hoặc như thế nào cả. Về mặt này, Lục Cẩn Phàm rất chu đáo, không phải người đàn ông nào cũng nghĩ được vậy. Cho nên Hạ Mộc Ngôn nghĩ việc đổi xe là không cần thiết.
“Không cần đổi thật mà! Chiếc xe hơn sáu mươi triệu mà anh quăng ở công ty làm xe dùng chung, chi bằng anh lấy tiền đè chết em còn hơn!” Hạ Mộc Ngôn giơ tay lên đánh lên ngực anh, nhưng đánh không mạnh, chỉ giống như gãi ngứa. Cô trừng mắt uy hiếp: “Không được đổi!”
“Chẳng phải em không vui sao?” Giọng nói của Lục Cẩn Phàm trầm thấp bên tai, từng tiếng êm ái dễ nghe, giọng điệu dung túng và nhường nhịn, khiến Hạ Mộc Ngôn cảm giác được anh không muốn cô phải chịu bất kỳ ấm ức nào.
Dù cho là ấm ức vì những điều bịa đặt của người khác.
“Nếu anh dám đổi xe, em sẽ càng không vui!” Hạ Mộc Ngôn quay đầu lại cắn lên cằm anh một cái.
Bây giờ đã sắp đến thời gian anh phải họp với phía bên Mỹ, cho dù cô cắn anh thì sao, anh cũng chẳng thể ném cô trở lại trên giường được.
Quả nhiên trong phút chốc, mắt anh tối sầm lại, cúi đầu hôn từng chút một lên môi cô: “Vậy làm thế nào em mới vui? Hửm?”
Hạ Mộc Ngôn tựa vào ngực anh, cười tít mắt: “Trong vòng nửa tháng anh không được chạm vào em, để em nghỉ ngơi phục hồi một thời gian, thế nào?”
Ban đầu anh không lên tiếng, Hạ Mộc Ngôn cho rằng chiếc xe hơn sáu mươi triệu mà anh còn dám đổi, chắc chắn chuyện nhịn một tí là xong này cũng có thể thỏa hiệp.
Cuối cùng Lục Cẩn Phàm ném cho cô một cái liếc mắt đầy ẩn ý, lãnh đạm nói: “Không được.”
Hạ Mộc Ngôn: “… Anh quăng sáu mươi triệu ở công ty mà còn không chớp mắt, em chỉ yêu cầu anh có một chuyện, mà anh cũng không đồng ý là sao?”
Lục Cẩn Phàm buông cô ra, xoay người đi về phía phòng khách, chẳng thèm ngoảnh đầu, ném lại một câu: “Em đừng có mơ.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Sáng sớm hôm sau, Hạ Mộc Ngôn không tự mình lái xe mà ngồi xe Lục Cẩn Phàm đến văn phòng.
Lúc lên xe, cô lơ đãng nhìn trước ngó sau vài lần, cuối cùng tìm được một thỏi son màu vàng nằm trong khe hở của ghế da phía sau.