Chương 1416:
Xem ra cậu thiếu niên trăng trắng, gầy yếu đã dần trưởng thành, dù chỉ là những bức ảnh màu rất nhỏ nhưng anh vẫn có thể nhìn ra sự thay đổi rõ ràng của cô.
Theo thời gian trưởng thành, những người đàn ông sẽ dần có những đường nét góc cạnh trêи khuôn mặt nhưng đường nét khuôn mặt của Phong Lăng lại ngày một thon gọn giống con gái, độ cong mềm mại dịu dàng. Dù gương mặt có sự khí khái, hào phóng mà các cô gái khác không có nhưng hiến nhiên “cậu ấy” vẫn là một cô gái.
Lúc khói thuốc lượn lờ quanh ngón tay của Lệ Nam Hành, ánh mắt anh nhìn những bức ảnh trêи tập hồ sơ ngày càng sâu thẳm.
Từ nhỏ, anh đã bị ném vào trong căn cứ để rèn luyện, đã bao nhiêu năm trôi qua, lần đầu tiên mới có một người khiến anh cảm thấy không thể làm gì được. Anh có thể tùy ý bắt cô tiến hành huấn luyện địa ngục trong đêm, càng có thể tự ý khống chế mức độ gian khổ và nguy hiểm của nhiệm vụ rồi bắt cô ra ngoài thực hiện.
[ngôn tình hay]
Nhưng lại không thể khống chế trái tim cô.
Lệ Nam Hành ấn mẩu thuốc lá vào trong gạt tàn, sau đó cầm chồng hồ sơ lên, lật từng trang để xem, trong đôi mắt lạnh lùng không cảm xúc của anh có một tầng mờ mịt.
Đạm bạc, trầm tĩnh, không còn sự bá đạo của một người đứng đầu.
Lệ Nam Hành tự thấy rằng dù anh là người quản lý căn cứ nhưng ham muốn khống chế của anh cũng không quá mãnh liệt, chỉ cần thành viên trong căn cứ đạt tới tiêu chuẩn của anh khi anh yêu cầu là được.
Chỉ có Phong Lăng là khác.
Lệ Nam Hành phát hiện mình có khát vọng chiếm hữu rất lớn đối với cô.
Anh muốn trói chặt cô bên cạnh mình, cô khóc cũng phải vì anh, cười nhất định cũng phải vì anh.
Anh còn vô cùng thất vọng khi cho rằng mình là trai cong.
Kết quả.
M* kiếp!
Phong Lăng lại là một cô gái?
Lệ Nam Hành tựa lưng vào ghế, cầm chồng hồ sơ, ném tất cả vào trong ngăn kéo bên cạnh, sau đó lại lấy những thứ khác đặt lên trêи. Động tác tao nhã nhưng mục đích rất rõ ràng là khóa ngăn kéo lại, xong xuôi anh lại ném chiếc chìa khóa vào chiếc thùng rác cạnh cửa.
Chỉ là khi nhìn thùng rác, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh cặp ngực giả nằm trong thùng rác vào ngày họ từ quán bar trở về.
Anh biết xúc cảm khi mình sờ được lúc đó chân thật đến mức không thể thật hơn nữa, đồ giả có giống mấy cũng không thể chân thật đến mức một người đàn ông trưởng thành như anh không phát hiện ra.
Anh đã biết cái miệng không thành thật của nhóc Phong Lăng này kín đến mức nào.
Bí mật mà người khác nói cho cô biết, cô nhất định giữ kín, không nói ra ngoài, huống chỉ là bí mật của chính bản thân cô.
Hơn nữa đây còn là một bí mật lớn như vậy.
Ngày hôm sau, Phong Lăng tỉnh dậy từ sớm. Mấy ngày sau khi về căn cứ, cô đã quen với việc dậy sớm, như vậy cô có thể tránh mặt Lệ Nam Hành.
Kết quả, lúc cô mở cửa, định đi ra ngoài thì đột nhiên nhìn thấy người đàn ông cũng đang bước ra từ căn phòng sát vách nhưng anh không hề nhìn cô. Tầng này có một phòng nước nóng, đó là nơi họ đến lấy nước khi muốn pha trà hay cà phê thường ngày. Lệ lão đại đang cầm một chiếc cốc thủy tỉnh trong suốt, anh cứ đi ngang qua trước mặt cô như vậy, không thèm ngoảnh đầu lại.
Phong Lăng cũng không nhìn anh mà bước nhanh ra ngoài. Lúc đi đến khúc rẽ ở cầu thang, cô mới dừng bước một lát nhưng cũng chỉ trong phút chốc, sau đó lại quay người, đi nhanh xuống lầu.
Lúc người đàn ông đi vào trong phòng nước nóng, dù anh không nhìn về phía đó nhưng khóe mắt cũng đã liếc thấy Phong
Lăng dừng ở đó một lúc và hành động nhanh
chóng xoay người, quay đầu như thể đang giả vờ không quan tâm của cô.
Lệ Nam Hành chầm chậm cong môi, gương mặt lạnh lùng cũng có thêm nét vui vẻ.