Chương 1414: (Mong cả nhà chọn đúng nguồn đọc khích lệ nhóm lên nhiều chương nhé!)

 

Sau khi vào trong phòng, ánh mắt của người đàn ông dừng trêи người Phong Lăng, anh đi thẳng tới phía sau lưng cô.

 

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.

 

Phong Lăng chưa từng thấy ánh mắt này của anh.

 

Hơn nữa dường như cảm xúc của anh đã thay đổi, nhưng lúc cô sắp sửa nhìn ra điều gì đó thì nó lại bị giấu đi mất.

 

“Chẳng lẽ những tài liệu này có vấn đề?” Phong Lăng vô thức hỏi một câu.

 

Ánh mắt Lệ Nam Hành âm trầm mà thâm thúy, có thứ gì đó đang dâng trào không ngừng trong lòng anh, có chút rung động đến từ sâu trong linh hồn, ngược lại, chúng lại làm cho anh bình tĩnh một cách lạ thường. Anh lấy chiếc bật lửa màu bạc từ trong túi quần ra, thản nhiên nói: “Không có vấn đề gì, cậu cứ sắp xếp đi, không cần hỏi nhiều.”

 

Phong Lăng lại nhìn anh, nhưng lúc này người đàn ông đã xoay người đẩy cửa sổ ra, đi về phía ban công.

 

Lệ Nam Hành xoay lưng về phía Phong Lăng đang ở bên trong bận rộn trước máy vi tính, một tay anh cầm điện thoại, điếu thuốc được lấy ra, đang được ngậm vào miệng. Lệ Nam Hành nghe âm thanh bàn phím và tiếng con chuột máy tính thỉnh thoảng vang lên ở đẳng sau. Sườn mặt thanh cao của người đàn ông, ánh mắt hờ hững của anh nhìn khắp cả căn cứ tối om mà trống trải.

 

Không biết tại sao Phong Lăng lại nhìn ra được cảm giác đè nén nào đó từ bóng lưng của Lệ Nam Hành.

 

Lệ Nam Hành đang hút thuốc, cô ngước mắt lên nhìn anh, sau khi cô ngừng lại mười mấy giây, người đàn ông đưa lưng về phía cô mới nhả ra một vòng khói thuốc về phía bầu trời đêm, lạnh nhạt nói: “Đừng ngần người nữa, tiếp tục đi.”

 

Phong Lăng nhanh chóng đời mắt, nhìn chằm chằm màn hình, tốc độ tay trêи bàn phím chậm lại một chút. Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không tiện suy đoán nhưng chuyện hai người đội Ba kia phát hiện hôm nay hẳn là không có liên quan gì tới anh, hơn nữa dì Cherry kín miệng như vậy, chắc chắn gì ấy sẽ không kể lung tung. Bình thường, lão đại cũng không thích gặp những người ở đội Ba đó lắm, vừa rồi lại trễ như vậy chắc là anh cũng không gặp bọn họ. .. ”

 

Nhưng vì tâm trạng bất an, thỉnh thoảng, Phong Lăng vẫn sẽ ngấng đầu lên nhìn về phía bóng lưng của anh.

 

Anh chỉ đứng ở đó hút thuốc, không nói gì với cô, cũng không ép buộc, hoặc là muốn làm khó cô.

 

“Phong Lăng.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông xen lẫn với tiếng sấm, tiếng gió hòa vào tiếng mưa to đang trút xuống ngoài cửa số, mang theo cảm giác mê hoặc

 

lòng người đầy lạ thường: “Trong mấy ngày tôi sốt cao trêи núi tuyết, thật sự không xảy ra bất cứ chuyện gì à?”

 

Phong Lăng nhìn chăm chú vào màn hình vi tính, cô vừa lưu tài liệu, đánh dấu ngày tháng, vừa dùng giọng đều đều trả lời: “Không có.”

 

Đáp án hệt như trong dự liệu của anh.

 

Lời nói dối được thốt ra hết lần này tới lần khác.

 

Lệ Nam Hành vẫn đang cố giữ lý trí, nếu không, anh sợ rằng mình sẽ trực tiếp rút dao găm từ trong quần và giày ra, cắt nát quần áo trêи người Phong Lăng.

 

“Tôi đột nhiên nhớ ra trong máy tính toàn là các tài liệu cũ trước đây, tài liệu mới sẽ được gửi tới mail vào sáng ngày mai.” Màu mắt của người đàn ông trở nên đậm hơn, anh nói: “Cậu để đó đi, không cần sắp xếp nữa.”

 

“Đột nhiên nhớ ra?” Động tác tay Phong Lăng dừng lại, cô lạnh lùng nhìn người đàn ông đang đứng ở ban công: “Lão đại, anh thật đúng là mau quên.”

 

Lệ Nam Hành nghe vậy, đảo mắt, chậm rãi nói: “Tôi còn quên chuyện gì nữa? Cậu có thể nhắc nhở tôi, biết đâu nhắc lại vài câu tôi có thể nhớ ra được chuyện cần nhớ.”

 

“Không có.” Phong Lăng xụ mặt: “Có lẽ là bình thường lão đại quá bận rộn, nhớ sai thời gian mấy việc nhỏ như sắp xếp tài liệu thế này cũng rất bình thường. Dẫu sao anh cũng là lão đại, bảo tôi lấy tài liệu một năm trước ra để sắp xếp lại một lần nữa thì tôi cũng không thể oán giận nửa câu.”

 

Nói đến đây, cô lại bảo: “Bây giờ tôi có thể về rồi đúng không?”

 

Lệ Nam Hành dập tắt đầu mầu thuốc lá trong tay, lạnh nhạt nói: “Về đi.”

 

Chỉ đơn giản như vậy?

 

Vậy xem ra hẳn là không xảy ra chuyện gì.

 

Tâm trạng nhạy cảm đến mức hơi căng thẳng của Phong Lăng được thả lỏng trong nháy mắt, nhưng Lệ lão đại bỗng nhiên lại bảo cô qua đây sắp xếp tài liệu cũ trong lúc gần khuya thế này thật sự chỉ là vì anh quên mất thôi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play