Chương 135:
“Mấy ngày trước anh ta vào bệnh viện trả viện phí cho mình rồi tùy tiện tán gẫu đôi câu. Sau đó thì anh ta cứ thường xuyên đến thăm mình. Người này lịch sự, ga lăng, lại rất biết quan tâm. Mình cũng không biết phải từ chối ý tốt của anh ta thế nào nữa. Nhưng mình thề, mình chưa hề có cảm giác gì với anh ta. Dù sao cũng mới quen không lâu, chỉ có thể nói rằng mình cảm thấy anh ta cũng không tệ lắm.”
“Cho nên bây giờ cậu đã ngầm thừa nhận là anh ta đang theo đuổi cậu?”
Dáng vẻ của Hạ Điềm giống như đứa trẻ mẫu giáo bị cô giáo dạy bảo: “Cứ xem là vậy đi…”
Thật lâu sau, dường như nhận ra Hạ Mộc Ngôn thật sự tức giận, Hạ Điềm mới nói: “Cậu đừng giận mà! Mình với anh ta chưa có tiến triển gì hết, chẳng qua sáng nay anh ta phải bay đến thành phố S nên đến bệnh viện thăm mình một chút trước khi ra sân bay mà thôi. Ban đầu anh ta đang định rời đi thì tự nhiên mình muốn đi nhà vệ sinh, nên anh ta dìu mình đi… Nhưng mình thề là anh ta đứng bên ngoài nhà vệ sinh chờ mình. Mình với anh ta tuyệt đối chưa hề có tiếp xúc gì mập mờ!”
Thấy Hạ Mộc Ngôn vẫn không tỏ vẻ gì, Hạ Điềm không nói đùa nữa, cũng nghiêm túc theo: “Chắc chắn bọn mình sẽ không tiến triển như cậu nghĩ đâu, cậu phải tin mình!”
Có quỷ mới tin cậu!
Nếu không phải không thể nói ra chuyện sống lại, Hạ Mộc Ngôn thật sự muốn thẳng thừng vạch trần sự thật trước mặt Hạ Điềm, để cô ấy biết rằng cô ấy đã ngã lộn đầu trên người tên cặn bã kia.
Từng mang thai, từng sảy thai, từng tổn thương, từng chết! Từng việc từng việc, có việc nào không phải là bài học kinh nghiệm đẫm máu chứ?
“Dạo này vết thương ở chân cậu thế nào rồi?” Sau khi im lặng, Hạ Mộc Ngôn quyết định đổi chủ đề.
Chủ đề bị thay đổi đột ngột, Hạ Điềm ngây ra một lúc mới đáp: “Vẫn ổn, chống nạng thì có thể đi hai vòng trong phòng bệnh, nhưng xương đùi vẫn chưa hoàn toàn liền lại, tạm thời vẫn chưa dám bước đi mà không cần nạng.”
“Để mình đi hỏi bác sĩ thử xem cậu có thể chuyển viện được không?” Hạ Mộc Ngôn liền đứng dậy muốn ra ngoài.
Hạ Điềm nghe xong, nhướng mày: “Chuyển viện?”
Hạ Mộc Ngôn quay lại liếc Hạ Điềm một cái: “Dù cái tên họ Lý kia là người đâm xe khiến cậu bị thương, nhưng mình không cần anh ta chi trả viện phí! Từ giờ trở đi, hai người lập tức cắt đứt quan hệ. Bây giờ cậu không chịu về nhà, nhưng cũng không phải đã cắt đứt quan hệ với gia đình. Trong người cậu có thẻ, chi phí nào cũng tự mình trả thì hơn. Nếu cậu ngại phiền phức thì cứ giao mấy chuyện chuyển viện sau này lại cho mình. Còn cậu, tránh xa cái tên rác rưởi kia cho mình!”
Hạ Điềm vỗ trán: “Giọng điệu bây giờ của cậu hệt như mẹ mình vậy…”
Hạ Mộc Ngôn dừng lại một chút, nói thẳng: “Bây giờ đoán chừng mình còn quan tâm cậu hơn cả mẹ cậu nữa. Thậm chí mình còn biết rất nhiều chuyện của tên họ Lý kia, cậu có muốn nghe không?”
“Cậu nói chuyện khó hiểu quá! Mau nói đi, anh ta có những chuyện gì hả?”
“Anh ta là công tử bột của một tổ chức ngân hàng, đã sớm có vị hôn thê được định sẵn, nhưng cứ thích đóng vai Hạ ông ga lăng, cách mấy tháng lại đi thả thính một cô em ngây thơ. Phụ nữ bị tổn thương và nạo thai vì anh ta nhiều vô số kể.”
Hạ Điềm chống cằm ngồi trên giường bệnh, bình chân như vại gật đầu: “Ừ, đúng là cặn bã thật.”
“Cho nên, cậu muốn làm tình nhân vụng trộm sau lưng vợ chưa cưới của anh ta, hay là muốn sau này bị vợ ba vợ bốn của anh ta tìm đến nhà làm mất mặt?”
Hạ Điềm trợn mắt: “Mình đã nói là mình không có cảm giác gì với anh ta cơ mà! Ít nhất còn chưa đến tình trạng có cảm giác thì đã bị cậu bóp chết rồi!”
“Vậy lập tức chuyển viện đi, để anh ta cút được bao xa thì cút.”
“Chuyển viện phải cần bác sĩ ký tên đúng không? Haiz, Mộc Ngôn Mộc Ngôn à, mình đang định hỏi là có phải cậu quen biết bác sĩ điều trị chính của mình không?”
Hạ Mộc Ngôn ngừng lại một lúc, mấy giây sau, cô đáp: “Không quen lắm.”
“Không quen ư? Ái chà chà, bác sĩ điều trị chính của mình ngày nào cũng trưng ra bộ mặt cứng như tượng vậy. Nghe y tá nói tính tình của anh ta vẫn luôn lạnh lùng như thế. Ban đầu mình cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cần mỗi lần chân mình bị đau là anh ta sẽ xuất hiện ở đây nhanh nhất có thể. Nhưng mình phát hiện, mỗi lần mình nhắc đến tên cậu trước mặt anh ta thì ánh mắt của anh ta giống như có thể đông lạnh mình ngay lập tức ấy…”
Hạ Mộc Ngôn đảo mắt: “Cậu nhắc đến tên mình trước mặt anh ta làm gì?”
“Thì bạn thân mà, bình thường ở bệnh viện nhàm chán lắm. Lúc nói chuyện phiếm với bác sĩ và y tá khó tránh khỏi sẽ nhắc tới cậu.” Hạ Điềm nói với giọng trung thành: “Sao hả? Thấy mình yêu cậu nhiều không?”
“…” Yêu cái rắm ấy!
“Có điều, nói đi cũng phải nói lại, khối băng đó suốt ngày đều đeo khẩu trang, đến tận bây giờ mình cũng chưa thấy rõ mặt mũi anh ta trông thế nào. Mình chỉ nghe mọi người gọi anh ta là bác sĩ Thịnh. Nếu không phải mỗi lần nhắc tới cậu là anh ta càng làm mặt lạnh với mình thì mình sẽ không hỏi cậu rốt cuộc có biết anh ta là thần thánh phương nào đâu. Người gì đâu mà xấu tính khủng khiếp luôn! Loại người này sao có thể làm bác sĩ khoa chỉnh hình nhỉ? Nghe nói anh ta còn là chuyên gia cấp thành phố cơ đấy.”