Chương 1327:
Phong Lăng được Lệ Nam Hành kéo ra, bị anh xoay mạnh một vòng khiến cơ thể mất khống chế, theo bản năng dựa đầu vào ngực của Lệ Nam Hành. Nhưng cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng đạn tựa hồ xuyên qua da thịt, lại mang theo máu bắn sượt qua tai cô, khiến phần tóc không bị tóc giả che lại ở mang tai cũng theo đó mà tung bay.
Cô bỗng giương mắt lên nhìn người đàn ông trong nháy mắt vừa rồi đã bảo vệ mình: “Lão đại… Anh bị thương rồi?”
Trong lúc nói chuyện, cô rũ mắt nhìn thì đập vào mắt là cánh tay đang ôm lấy cô từ phía sau, ống tay áo đã rách, thấm đẫm cả mảng máu.
“Không sao, đi trước đã.” Lệ Nam Hành như chẳng cảm thấy đau đớn. Anh dùng cánh tay không bị thương đẩy mạnh Phong Lăng vào trong đám người tinh anh của căn cứ, sau đấy xoay người lại, tung một cước đá văng một tên đã áp sát mình, lại nã thêm một phát súng.
Phong Lăng nhanh chóng hoàn hồn lại, không nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Cô cùng người của căn cứ khống chế đám phần tử khủng bố kia. Bởi vì khi hành động tóc giả quá vướng víu nên cô đã giật bộ tóc giả kia xuống, ném thẳng vào mặt một tên nào đó ở phe địch, rồi nhân lúc đối phương đang mất phương hướng mà tiến lên tấn công, đồng thời cũng “tặng” lại một viên đạn cho David.
Viên đạn này bắn trúng lưng của David, David cố nén đau, xoay người lại. Nhưng trong khoảnh khắc hắn xoay người, Lệ Nam Hành ở phía khác cũng tặng thêm một phát súng cho hắn, viên đạn này bắn thẳng vào vai hắn. Lệ Nam Hành lại tiếp tục bắn thêm một phát, lần này, anh bắn trúng cánh tay đang cầm súng của David.
Đồng thời Phong Lăng cũng tiến lên đá văng người đứng bên cạnh, sau đó giơ súng lên bắn hai phát liên tiếp vào chân của David. Cô cùng Lệ Nam Hành đều ngầm hiểu ý nhau là không bắn vào chỗ hiểm của David, hắn là thủ lĩnh của đám phần tử khủng bố này, tốt nhất là nên giữ lại nửa cái mạng để bắt về giao cho quân đội hỏi cung.
David ngã ra đất, tay chân đều đã đầm đìa máu, đau đến mức người co giật liên tục, hắn định dứt khoát cắn lưỡi để tự vẫn. Lệ Nam Hành xử lý đám người đang tấn công, bởi vì không thể làm gì khác nên liếc mắt ra hiệu cho Phong Lăng từ xa. Phong Lăng gật đầu, đi đến gần, nắm lấy cằm của David, tiện tay vơ lấy một cái bao nhựa đựng giấy ăn đã thấm đầy máu tươi ở trêи khay trà nhét vào trong miệng hắn, sau đấy lại tàn nhẫn đá vào bụng hắn một cái. David lập tức trợn tròn hai mắt nhìn mái tóc ngắn trêи đầu Phong Lăng rồi lại nhìn chằm chằm bộ váy mà cô đang mặc. Hắn không thể tin nổi, mà hình như hắn cũng không phân biệt được rốt cuộc cô là nam hay nữ. Rõ ràng đây là một cô gái, nhưng sao tóc lại ngắn như thế?
Phong Lăng chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái rồi ném hắn cho người của căn cứ.
…
Đây là nơi làm ăn kinh doanh của bọn phần tử khủng bố, sau khi xảy ra chuyện trong phòng bao, người trong đám phần tử khủng bố đều tán loạn, có kẻ thì vác súng xông đến, kẻ thì vội vã chạy trốn, toàn bộ đều bị người của căn cứ khống chế ngay tại chỗ. Ngay cả một con ruồi ở trong quán bar cũng không thể bay ra ngoài.
Sau khi giải quyết xong hết mọi chuyện, Phong Lăng liếc nhìn Lệ Nam Hành đang ở xa xa kia. Cô biết lúc anh đến cứu mình thì cánh tay đã bị thương, nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp để tới gần và hỏi han về vết thương của anh. Cô đứng tại chỗ suy tư, rồi lại liếc nhìn chiếc xe đang đậu ở bên ngoài. Cô đi tới, mượn chìa khóa xe của một thành viên trong căn cứ, sau đấy, một mình lái xe trở về căn cứ trước. Cô buộc phải trở về bởi vì váy trêи người cô gần như đã bị rách tan nát trong cuộc chiến vừa nãy. Chiếc váy này quá mỏng, nếu cô ngồi cùng xe với Lệ lão đại trong bộ dạng thế này trở về thì rất dễ bị người ta phát hiện ra điểm bất thường, ví dụ như cô vốn dĩ không cần dùng đến miếng độn ngực giả bằng silicon…
Phong Lăng nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy quán bar kia cách mình ngày càng xa. Cô tiếp tục đạp mạnh ga, xe lao đi.
Năm phút sau khi Phong Lăng rời đi, Lệ Nam Hành bước ra khỏi phòng bao, tựa hồ nhớ ra điều gì đó. Anh liếc nhìn xung quanh một vòng nhưng lại không thấy bóng người mặc váy trắng nào đó mà chỉ thấy được một bộ tóc giả khá dài nằm trêи mặt đất bên trong phòng bao.
“Phong Lăng đâu rồi?” Anh đanh giọng hỏi.
Một thành viên của căn cứ đứng trong hành lang, nhìn ra ngoài rồi trả lời: “Báo cáo lão đại, Phong Lăng nói quần áo trêи người khiến cậu ta không thoải mái lắm nên nếu bên này đã không còn vấn đề gì thì cậu ta xin về căn cứ trước.”
Lệ Nam Hành đang định lấy thuốc lá trong túi áo ra chợt khựng lại, bất giác tựa đầu vào tường rồi ngẩng lên, đồng thời nhìn ra phía bên ngoài quán bar. Tầm mắt thoáng lướt qua dòng xe tấp nập như mắc cửi cùng người đi đường hối hả ở ngoài kia.
Anh không đáp lời ngay, ngón tay thon dài rút một điếu thuốc, châm lửa rồi đặt lên môi, mắt cụp xuống. Sau khi nhả ra một làn khói trắng, anh mới lạnh nhạt nói: “Vội vàng về căn cứ như vậy sao?”
“Chắc tại cậu ta là con trai mà phải mặc đồ con gái nên thấy khó chịu. Lúc làm nhiệm vụ thì là do bất đắc dĩ nhưng kết thúc nhiệm vụ rồi mà cứ mặc thế thì kỳ cục quá nên cậu ta mới sốt ruột đi về trước.” Thành viên kia bỗng nhiên cười khà khà: “Nhưng phải công nhận Phong Lăng mặc bộ váy kia trông ‘xinh’ đáo để, suýt nữa tôi còn tưởng cậu ta là con gái thật đấy.”
Con gái?
Người đàn ông lại nhớ đến lúc mình ấn Phong Lăng lên bức tường ngoài cửa phòng vệ sinh để trao nụ hôn triền miên, ướt át. Anh nhớ đến xúc cảm khi anh chạm vào ngực “cậu ta”.