Chương 1309:
Năm rưỡi chiều, trên bãi tập đầy băng tuyết liên tục vang lên tiếng súng. Phong Lăng là người cuối cùng nâng chiếc súng bắn tỉa nhắm bắn tấm bia cách khoảng ba trăm mét. Với khoảng cách xa như vậy, cô cũng là người duy nhất trong số năm người có thể bắn trúng vào hồng tâm.
Vừa nhìn thấy cô nhắm trúng vào mục tiêu cách đó hơn ba trăm mét, AK không dám tin vào mắt mình, buông chiếc súng bắn tỉa trong tay xuống, đưa mắt nhìn Phong Lăng: “Đ** m*, được phết đấy! Lần trước Huấn luyện viên Kiều đã nói rồi, rất nhiều người sau một năm cầm súng bắn tỉa cũng chưa chắc đã có thể bắn trúng hồng tâm ở cự li ba trăm mét, cậu mới cầm súng được bao lâu chứ? Cậu muốn lấy thành tích huấn luyện đè chết bốn người chúng tôi hả!?”
Phong Lăng đặt súng xuống, lạnh lùng nhìn về phía bia đạn ở xa: “Trùng hợp thôi, nếu bắn lần nữa có lẽ sẽ trật.”
“M* nó, đợi tháng sau thi súng bắn tỉa mà tôi có thể may mắn được như cậu thì lão đại cũng không đến nỗi mỗi lần gặp là mỗi lần đạp tôi vì rèn mãi không thành!” Tam cười giễu, lại liếc nhìn biểu cảm không lạnh không nhạt của Phong Lăng: “Sao cậu tìm được đích ngắm thế? Đây là ba trăm mét đấy chứ không phải một trăm mét đâu!”
“Đúng đấy, ban nãy khi chúng ta cầm súng, Lệ lão đại nghiêm túc nói rằng chúng ta phải tĩnh tâm, không thể nóng vội. Bởi vì khi vượt qua một trăm mét, cứ mỗi lần kéo khoảng cách xa hơn mười mét đều là thử thách vô cùng khó khăn, kết quả cậu còn dễ dàng bắn trúng hồng tâm ở khoảng cách ba trăm mét. Rõ ràng trong đội bắn tỉa này chỉ cần giữ lại một mình cậu là được, bốn người bọn tôi vẫn nên về đội Một để đánh cận chiến cho rồi!” AK vừa cười vừa bước thẳng về phía Phong Lăng, vỗ lên vai cô: “Đến đây, bắn thêm phát nữa cho tôi xem. Dù sao hôm nay lão đại cũng đang họp không có mặt ở đây, tôi tạm thời bái cậu làm sư phụ, mau dạy cho tôi làm sao có thể dễ dàng tìm được điểm ngắm như cậu đi.”
Phong Lằng lườm anh ta, dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta buông tay ra. Bao năm ở gần nhau, quả thật AK đã vô cùng quen thuộc rồi, anh ta không những không buông tay, ngược lại còn dựa nửa người trên vào vai cô, ánh mắt tỏ ý thúc giục Phong Lăng mau bắn thêm phát nữa: “Nhanh lên chút, các anh đang đứng xem đây này!”
Vừa nói, anh ta vừa vòng tay ra sau, quàng lên cổ cô, sau đó ghé sát lại nói: “Tên nhóc nhà cậu gầy thế này, tôi nghi ngờ không biết làm sao cậu có thể chống đỡ được phản lực của súng bắn tỉa?”
Phong Lăng đang định lên tiếng bỗng cảm thấy một lực mạnh truyền đến từ phía sau người, vốn dĩ AK đang ôm lấy cô như hai anh em lại bị ai đó đẩy ra, anh ta nghệt mặt ra nhìn Kiều Phỉ không rõ đã đi đến từ lúc nào, hỏi: “Phó huấn luyện viên Kiều?”
Kiều Phỉ liếc anh ta một cái: “Vừa rồi làm cái gì đấy?”
AK nghĩ nửa ngày trời cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì mà bị phó sĩ quan đẩy mạnh như thế, anh ta nhìn khuôn mặt cũng đần thối ra không khác gì mình của ba người khác, rồi lại nhìn sang Phong Lăng – người luôn giữ bộ mặt thờ ơ đứng ngoài mọi chuyện, ho khụ một tiếng rồi quay đầu nói: “Kiều, anh Kiều, em có làm gì đâu…”
Thường ngày, tính khí của Kiều Phỉ có thể xem là tương đối dễ gần, trừ những lúc huấn luyện trên bãi tập, mọi người đều thích gọi anh ta là “anh Kiều”. AK lại cứ không mang theo não của mình gọi như thế, kết quả sắc mặt của Kiều Phỉ không hề giãn ra, giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo: “Bớt ôm ấp ở trong đội đi. Hôm nay lại có người tới căn cứ đấy, đừng có làm ảnh hưởng đến hình ảnh của đội bắn tỉa.”
AK không biết phải nói gì, đều là anh em trong nhà, ở sân huấn luyện cùng nhau lăn lộn vất vả từ trong hố bùn mà ra, ôm một tí thì đã làm sao, đàn ông kề vai sát cánh với nhau không phải chuyện rất bình thường à?
Sao lại liên quan đến hình ảnh của đội bắn tỉa?
Ngày thường Lệ lão đại ngứa mắt mấy thứ này, có quản nghiêm nữa thì bọn họ cũng quen cả rồi, thời điểm có Lệ lão đại bọn họ không ai dám làm bậy bạ, nhưng vào lúc này vẻ mặt của phó huấn luyện viên Kiều cũng đằng đằng sát khí như vậy…
Kiều Phỉ không nhìn anh ta nữa, đảo mắt nhìn Phong Lăng: “Phong Lăng, cậu qua đây với tôi.”
Phong Lăng buông khẩu súng bắn tỉa vừa cầm lên xuống, không nói hai lời xoay người đi theo ra ngoài.
Sau khi đi xa sân huấn luyện một khoảng nhất định, Kiều Phỉ nhìn xung quanh, thấy không có ai khác đến gần mới đưa mắt nhìn Phong Lăng.
“Tôi nhớ AK từng nói sinh nhật của cô vào mùa Đông nhỉ, khoảng tháng Mười một? Ngày bao nhiêu?” Kiều Phỉ hỏi.
“Tôi cũng không biết mình sinh vào ngày nào, tôi cũng đã nói nhiều lần, tôi là trẻ mồ côi, không hề có ấn tượng gì với tuổi thơ của mình, ngày sinh nhật cũng là người khác nhất thời đặt ra cho tôi thôi.” Phong Lăng giải thích đơn giản.
“Chọn vào tháng Mười một?”
“Vâng.”
Kiều Phỉ cười gật đầu: “Được rồi, bây giờ đã là trung tuần tháng Mười một, ngày mai là thứ Bảy, thời gian huấn luyện buổi chiều kết thúc khá sớm, tôi mời cô ra ngoài ăn cơm nhé? Coi như bù cho cô một bữa sinh nhật.”
“Huấn luyện viên Kiều, tôi không chắc sinh nhật của mình vào ngày nào, ngày sinh nhật chọn tạm cũng không cần phải làm gì cả, hơn nữa…”