Chương 1306:
Phong Lăng vừa mới trở về phòng, bởi cửa sổ và cửa chính đều không thể khóa trái, chỉ có một cái khóa trong phòng tắm nên cô trực tiếp đi vào phòng tắm. Vừa cởi quần áo ra, thân thể trắng muốt phơi bày trong không khí. Cô vừa tháo vải quấn ngực trên người ra, vừa nhìn bản thân trong tấm kính chạm đất, sau khi giải thoát trói buộc cho bộ ngực, đang muốn xoay người xả nước nóng lại chợt nghe thấy di động đặt bên cạnh vang lên.
Ngoảnh lại cầm di động lên đã thấy tin nhắn Kiều Phỉ gửi tới: “Phong Tiểu Lăng, Lệ lão đại có biết bí mật của cô không?”
Phong Lăng thấy anh ta cố ý thêm chữ “Tiểu” vào giữa tên của mình, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, bèn xụ mặt nhìn màn hình điện thoại trong chốc lát rồi trả lời: “Anh ấy không biết.”
Kiều Phỉ: “Vậy thì tốt. Một người con gái sống giữa một đám đàn ông phải nhớ bảo vệ bản thân cho tốt, nhất là cô còn ở sát vách Lệ lão đại nữa. Nếu như cô thật sự cảm thấy bất tiện thì có thể xin dọn ra ngoài, tòa nhà bên tôi cũng có mấy phòng trống, có thể cho cô một phòng.”
Phong Lăng: “Không cần, bình thường lão đại không vào phòng của tôi.”
Ngoài lúc đã uống say ra…
Kiều Phỉ: “Cô khẳng định ở sát vách Lệ lão đại rất an toàn hả?”
Không hiểu sao anh ta cứ mơ hồ có cảm giác Lệ lão đại sẽ “thịt” Phong Lăng bất cứ thời điểm và địa điểm nào là sao.
Phong Lăng: “Rất an toàn, lý lịch cá nhân của tôi cũng không gặp phải bất cứ đe doạ và xâm phạm gì, cảm ơn Huấn luyện viên Kiều đã quan tâm. Tôi phải tắm đây, ngày mai gặp ở sân huấn luyện.”
Sau khi trả lời xong câu này, Phong Lăng để di động qua một bên, xoay người đi tắm.
Nhận được câu trả lời như vậy, Kiều Phỉ cũng không tiện nói gì nữa. Lúc đầu anh ta muốn gõ thêm một câu ngủ ngon, nhưng lại nhìn thấy câu “Cảm ơn huấn luyện viên Kiều đã quan tâm” kia của Phong Lăng, ngay cả tên anh ta mà cô cũng không gọi. Khoảng cách và thân phận lại xa cách rõ ràng như vậy có thể thấy mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng rất hiển nhiên, trong bất cứ chuyện gì Phong Lăng cũng đều có suy tính của mình, biết duy trì một giới hạn nhất định, đồng thời sẽ không dễ dàng vượt qua.
Âm thanh nước chảy từ phòng tắm cách vách vẫn đang tiếp tục truyền ra, Lệ Nam Hành đứng trên ban công phòng mình lắng nghe, anh đứng ngược chiều ánh sáng, tay trái bỏ trong túi quần. Vừa rồi, anh đã định cởi áo khoác đồng phục chiến đấu ra nhưng vì đột nhiên cảm thấy hơi lạnh nên lại phủ lên người lần nữa. Anh quay đầu liếc nhìn ngọn đèn trên ban công sát vách, đôi mắt thâm thúy lộ ra tia sáng.
Sau khi tắm xong, Phong Lăng mặc quần áo cẩn thận rồi ra ngoài, vừa vuốt mái tóc ẩm ướt vừa đi về mép giường.
Trên giường còn một đống quà do vợ chồng thị trưởng Ritter tặng vẫn chưa thu dọn, cô buông tay đang vuốt tóc xuống, đang muốn đi qua dọn dẹp những thứ đó thì chợt nghe thấy tiếng thông báo có tin nhắn từ di động.
Tưởng rằng Kiều Phỉ gửi tới nên Phong Lăng cũng không vội xem, sau khi xếp từng món lên trên bàn vào trong ngăn kéo thì cũng đã qua mười mấy phút, lúc này cô mới cầm di động lên.
Vừa mở điện thoại lên nhìn, đập vào mắt cô là ba chữ Lệ lão đại, đồng thời trên màn hình chỉ có hai chữ lạnh như băng do Lệ lão đại gửi tới: “Qua đây.”
Phong Lăng ngước mắt lên, quay đầu nhìn ra phía ngoài, trông thấy ngọn đèn trên ban công sát vách. Sau khi suy nghĩ, cô để di động xuống, xoay người ra ngoài, tới trước phòng sát vách bèn giơ tay gõ hai cái lên cửa. Khoảng mấy giây sau, cánh cửa trước mặt được mở ra, thân hình cao lớn của người đàn ông đứng trước cửa, đôi mắt sắc bén nhìn thoáng qua từ đầu đến chân cô, giọng nói lạnh lùng: “Sao lại lâu như vậy?”
“Ban nãy tôi đang dọn dẹp đồ mà nhà ngài Ritter gửi tới, chưa kịp xem di động.”
“Có hứng thú với đống đồ đó lắm à?” Lệ Nam Hành nói, đôi chân dài sải bước đi vào trong. Phong Lăng nhìn bóng lưng người đàn ông rồi cũng vào theo,
Cô không trả lời câu hỏi vừa rồi của anh, chỉ nói: “Lão đại, anh gọi tôi sang đây là có chuyện gì sao?”
Cửa sổ trên ban công phòng Lệ Nam Hành mở ra, trên chiếc bàn gỗ cạnh ban công có để một chiếc máy tính xách tay, người đàn ông chỉ chỉ cái máy tính kia: “Cho cậu xem một số thứ.”
Phong Lăng nghe thấy lời này bèn đi thẳng tới, lúc mới vừa đến cạnh bàn, bả vai bỗng nhiên nặng trĩu, lòng bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông trực tiếp đặt trên vai cô, ấn cô ngồi xuống trước bàn. Lúc Phong Lăng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía anh, người đàn ông chỉ hất cằm chỉ máy tính: “Mở ra, mật khẩu là 9632.”
Phong Lăng làm theo lời anh, sau khi mở máy tính ra trông thấy trên mặt bàn đặt máy vi tính rất gọn gàng sạch sẽ, từ vài cái tên file folder có thể nhìn ra đây đều là một số tài liệu trong căn cứ và mật hàm qua lại với quân đội thường ngày viết bằng tiếng Anh.