Chương 130:
Hạ Mộc Ngôn mỉm cười, rất thản nhiên duỗi tay tới. Kết quả, cô mới vừa đặt tay lên hộp quà đã nhận được ánh mắt của ông cụ Lục.
Đây là ông cụ đã nhìn ra Hạ Mộc Ngôn bị trúng kế, để tránh cho cô mất mặt trong buổi tiệc, ông bèn dùng ánh mắt nhắc nhở cô đừng mở ra. Ngộ nhỡ thật sự là thứ đó, đừng nói ông thấy xúi quẩy, mà rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở đây đều mê tín. Nếu đúng là vật mà Hạ Mộng Nhiên nói, vậy Hạ Mộc Ngôn thật sự sẽ không có đường lui.
Hạ Mộc Ngôn nở một nụ cười trấn an ông nội rồi khẽ đẩy nhẹ cái hộp. Hộp quà bằng gỗ tử đàn đắt đỏ lập tức được mở ra.
Vừa nhìn thấy món đồ được bày ngay ngắn trong hộp, Hạ Mộng Nhiên liền kích động đứng bật dậy, ánh mắt lập tức run rẩy dữ dội.
Cái này… sao có thể?
Rõ ràng trước đó cô ta đã đưa vật đó cho Hạ Mộc Ngôn, sao lại… sao lại không phải…
Trông thấy vật trong hộp, Hạ Hoằng Văn thoáng chốc thở phào một hơi, rồi lại lập tức nhíu mày, ánh mắt lạnh tanh nhìn sang Hạ Mộng Nhiên đã hóa đá.
Con bé chán sống này! Đúng là làm mất mặt nhà họ Hạ bọn họ!
“Ông nội, trò hề này đã khiến ông chê cười rồi.” Hạ Mộc Ngôn chậm rãi nói: “Lúc cháu và Cẩn Phàm đi chọn mua quà, Cẩn Phàm nói ông rất thích cờ cổ. Quyển sách dạy chơi cờ cổ này là của một học giả có tiếng ở cuối thời Đường để lại, được lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Sau đó nó được cất giữ cẩn thận trong cung điện của các triều đại kế tiếp và được bảo tồn cho đến ngày nay, cháu hi vọng ông sẽ thích nó ạ.”
Ông cụ Lục ngạc nhiên như không dám tin. Sau khi lấy lại tinh thần thì ông mừng rỡ đưa tay nhận lấy, mở ra, vừa xem vừa vui vẻ gật đầu: “Con bé này quả là có lòng, đây đúng là quyển sách mà vài năm trước ông đã muốn sưu tầm, còn là đồ tốt cầu mãi không được! Không ngờ trước khi chết lại thật sự có được nó!”
Lục Cẩn Phàm giơ tay khều nhẹ bảo Hạ Mộc Ngôn ngồi xuống. Lúc lên tiếng, giọng anh vẫn không hề thay đổi: “Sách dạy chơi cờ này là Mộc Ngôn Mộc Ngôn đặc biệt đi tìm cho ông đấy, tốn không ít thời gian đâu ạ.”
Ông cụ vui vẻ gật đầu liên tục, không rời mắt khỏi sách dạy chơi cờ trong tay, không ngừng xem kỹ từng trang, rõ ràng là yêu Hạ vô cùng.
Hạ Mộc Ngôn lặng lẽ nắm tay Lục Cẩn Phàm dưới gầm bàn, nói nhỏ: “Rõ ràng là anh thắng được mà, sao lại nói là em đi tìm chứ?”
Giọng của Lục Cẩn Phàm rất trầm, nhưng lại dịu dàng và rõ ràng: “Chúng ta là một mà, đồ anh thắng được cũng như em thắng được.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Vô hình chung, cô giống như đang bị trêu ghẹo vậy.
Lúc này, Hạ Mộng Nhiên ngồi ở bàn đối diện sắc mặt đã tái nhợt, luống cuống, rất muốn nói rằng, rõ ràng Hạ Mộc Ngôn đã lấy bàn cờ. Nhưng bây giờ bị đủ kiểu ánh mắt nhìn vào, còn có ánh mắt cảnh cáo của Hạ Hoằng Văn, cô ta nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn, thoáng chốc không biết phải giải quyết chuyện này thế nào.
Bây giờ cô ta nên làm gì đây?
Những người đang ngồi đây đều rất tinh mắt. Tất cả đều nhận ra được vừa rồi cô ta cố gắng muốn kéo Hạ Mộc Ngôn xuống nước cỡ nào. Cô ta phải giải thích thế nào mới hợp tình hợp lý đây?
Hình như… giải thích kiểu gì cũng không thỏa đáng.
“Mộng Nhiên.” Giọng của Hạ Mộc Ngôn bỗng nhiên vọng đến, mang theo tia lạnh lẽo, lại còn gọi cô ta trước mặt mọi người.
Hạ Mộng Nhiên ngước mắt lên ngay lập tức.
Bây giờ cô ta vừa sợ lại vừa hận, muốn giấu đi sự sợ hãi trong ánh mắt mà không giấu được.
Hạ Mộc Ngôn chậm rãi kéo dài giọng, nhưng ý tứ lạnh lẽo rõ ràng: “E rằng giữa chúng ta có chút hiểu lầm. Đây là lần đầu tiên em tới nhà họ Lục, chi bằng ra sân sau với chị dạo một vòng nhé? Chúng ta trò chuyện một lát?”
Sắc mặt Hạ Mộng Nhiên trắng bệch.
Trải qua một khoảng thời gian, cô ta biết Hạ Mộc Ngôn đã không còn là người nóng nảy hấp tấp Lục cho cô ta dắt mũi như lúc trước nữa.
Ngoại trừ hai nhà Lục – Hạ, ở đây còn có khá nhiều người nổi tiếng, thật sự là cô ta thiệt thòi lớn rồi!
Hạ Mộng Nhiên im lặng cúi đầu, không muốn đi với cô.
Hạ Hoằng Văn lại tức giận nói: “Còn không mau ra ngoài với chị con? Muốn tiếp tục vạ miệng trước mặt mọi người nữa hả? Chị con đã nể mặt con lắm rồi!”
Ông cụ Lục cũng bất chợt nói: “Đúng là ông cũng thấy giữa chị em các cháu hình như có hiểu lầm gì đó. Em gái ruột vu oan chị gái trước mặt mọi người, chuyện này là lần đầu tiên lão già đây gặp trong đời. Có lời gì thì các cháu ra sân sau nói đi.”