Chương 1292:

 

“Cậu vẫn còn phải nằm viện thêm vài ngày sao? Mấy ngày tới tôi cũng rảnh, tôi có thể thường xuyên đến thăm cậu được không?”

 

Cô vừa nói xong, lại nhớ ra chuyện gì đó, xoay người đi ra ngoài cầm hai túi hoa quả lớn để ở trên ghế nghỉ ngoài phòng bệnh vào:

 

“Đây là hoa quả tôi vừa mua, vừa rồi mải nói chuyện với chị Minh Châu ở bên ngoài nên suýt nữa quên mất, tôi chưa biết cậu thích ăn gì cho nên tôi mua mỗi loại một ít, cậu tự lấy loại mà mình thích nhé.”

 

“Thật sự là không cần đâu…”

 

Phong Lăng chưa kịp nói hết thì Tần Thư Khả đã vô cùng nhiệt tình, để hoa quả lên trên chiếc bàn vuông ở mép giường, lại chẳng nói chẳng rằng lấy từ trong túi ra con dao gọt hoa quả và đĩa dùng một vừa mua, rồi bắt đầu gọt cắt hoa quả.

 

Có lẽ là sau khi nói chuyện với Phong Minh Châu, bà Phong không vui vẻ cho lắm cho nên sau khi ngồi trên sofa đằng kia được một lúc thì đã đứng dậy nói là phải đi. Sắc mặt Phong Minh Châu cũng không tốt lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy theo.

 

“Cậu bé, bác đi trước nhé, vốn lúc đầu chỉ là muốn đến thăm cháu một lúc, kết quả không ngờ con gái vẫn còn chuyện chưa giải quyết xong, ở đây lại làm phiền cháu.”

 

Sau khi nói xong, bà Phong cũng không đợi Phong Lăng đáp lời mà lập tức xoay người rời đi, có thể nhìn ra được là tâm trạng không tốt lắm.

 

Vừa rồi Phong Lăng cũng chỉ chú ý tới Tần Thư Khả vẫn liên tục gọt hoa quả, chưa từng để ý xem mẹ con họ vừa nói gì, cũng không biết vì sao lại không vui, chỉ có thể gật đầu xem như để chào tạm biệt.

 

Sau khi hai người họ đi ra khỏi cửa, Tần Thư Khả cầm hoa quả đã gọt xong, nhẹ nhàng để vào đĩa, rồi vừa kéo tay Phong Lăng vừa dặn cô nhất định phải làm điều trị đúng liệu trình, phải nghe lời của bác sĩ, phải dành thời gian nghỉ ngơi, nói luyên thuyên không dứt cả một tràng dài. Cuối cùng, Phong Lăng không thể không tự mình tiễn mọi người vào thang máy, rồi lại vì Tần Thư Khả không muốn cứ vậy mà buông tay nên cô đành phải tiễn mọi người đến tận ngoài cửa chính sảnh tầng một của bệnh viện.

 

Bên ngoài trời đang mưa, nhưng không lớn, bước nhanh vẫn có thể đi thẳng lên xe.

 

Tất cả mọi người đều không mang ô, Tần Thư Khả thấy bên ngoài đang mưa nên mới không kéo Phong Lăng đi ra nữa, quay đầu đầy quyến luyến, chào tạm biệt Phong Lăng.

 

Mặc dù mưa không lớn nhưng vẫn có vài hạt mưa li ti bay bay, vương lên tóc Phong Lăng, chỉ mới có vài ba phút mà mái tóc ngắn gọn gàng mềm mại đã hơi dính lại trên trán, thế mà khuôn mặt trắng ngần lạnh lùng kia trông lại càng thêm đẹp trai.

 

Quần áo bệnh nhân rộng thùng thình màu lam nhạt mà Phong Lăng đang mặc, phối hợp với vẻ mặt dịu dàng của cậu, thật sự khiến cho trái tim của Tần Thư Khả không ngừng đập thình thịch.

 

“Phong Lăng!”

 

Tần Thư Khả chuẩn bị lên xe rồi, nhưng nghĩ thế nào vẫn xoay người chạy ngược lại, chạy thẳng đến trước mặt Phong Lăng, cũng không biết là vì chạy quá nhanh hay chỉ đơn giản là đỏ mặt, vừa thở hổn hển vừa nói:

 

“Ngày mai tôi có thể đến bệnh viện thăm cậu được không?”

 

Phong Lăng nhìn cô gái nhỏ tinh quái trước mắt, đã nhiều năm như vậy trôi qua, nữ giả nam lâu như vậy, lần đầu tiên cô thấy hơi buồn phiền vì giới tính của mình.

 

Có vẻ như việc cô thay đổi dáng vẻ sắp khiến một cô gái bị tổn thương rồi.

 

Chỉ có điều về sau cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt, nếu như chỉ đơn thuần là thích, nhớ nhung vô căn cứ thì còn tốt hơn phát hiện ra sự thật.

 

“Tôi không chắc bác sĩ có cho tôi gặp người khác thường xuyên không, hơn nữa nơi này cũng có một vài quy định, nếu như không phải là cực kỳ cần thiết, cô Tần vẫn nên hạn chế đến thì hơn.”

 

Phong Lăng uyển chuyển nói.

 

Cảm giác bị từ chối chẳng hề dễ chịu chút nào, mặc dù Tần Thư Khả biết Phong Lăng chắc chắn sẽ không đồng ý, thế nhưng nghe được đáp án thẳng thừng như vậy thì vẫn thấy hơi mất mát. Cô cúi đầu, yếu ớt đưa tay lên kéo ống tay áo Phong Lăng:

 

“Sau này tôi cũng không thể gặp lại cậu nữa sao…”

 

Phong Lăng nhìn đầu ngón tay trắng muốt mịn màng của cô nàng, đang định tự tay đẩy ra, bỗng nhiên Tần Thư Khả nắm chặt ống tay áo cô:

 

“Như vậy đi, mấy ngày tới tôi sẽ không đến quấy rầy cậu, nhưng đến ngày cậu xuất viện, tôi sẽ đến đây gặp cậu một lát có được không?”

 

“Cô Tần, bên ngoài trời còn đang mưa, có gì để sau hẵng nói! Nếu cứ đứng như vậy sẽ bị cảm đấy.”

 

Phong Lăng không đáp lời, chỉ bình tĩnh nhắc nhở một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play