Chương 1276:
Buổi tối Tiểu Hứa sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, sau khi Phong Lăng uống thuốc xong lại làm trị liệu xông thuốc một lần nữa theo lời dặn của bác sĩ. Lần này sau khi làm xong, cô cảm thấy lồng ngực và phế quản không còn đau rát nữa, chỉ không biết mình có thể ngủ ngon hay không.
Trước khi ngủ, cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tiểu Hứa, xin một vài tài liệu điện tử của căn cứ.
Sau đó, cô nằm trên giường đọc.
Trong quá trình đọc, cô thấy rất nhiều thuật ngữ chuyên môn và mô tả chi tiết liên quan đến nhiệm vụ tiêu diệt và nhiệm vụ cứu viện của căn cứ.
Cô lại xem thêm khả năng chịu nhiệt của trực thăng và cả tài liệu mọi vấn đề về điều khiển.
Còn cả vài thuật ngữ ám hiệu đặc biệt mà chỉ có thành viên trong căn cứ mới có thể biết được.
Cô vừa đọc vừa cầm bút mới mượn của bác sĩ ghi chép lại, ngòi bút sột soạt trên giấy. Cô lại cố gắng nhớ lại những lời Lệ lão đại từng nói qua điện thoại trong đại sảnh căn cứ. Cô gửi tin nhắn cho Tiểu Hứa lần nữa, hỏi về mệnh lệnh của Lệ lão đại trong những thời điểm nguy hiểm và một số phương diện khác mà người trong căn cứ cần phải biết.
Chín giờ tối, Phong Lăng vẫn đang xem tài liệu trên điện thoại, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra.
Cô vừa xem vừa ghi chép, ngòi bút khựng lại, Phong Lăng ngẩng mặt lên khỏi màn hình điện thoại, liếc mắt nhìn thì thấy Lệ Nam Hành đã quay lại bệnh viện.
Người đàn ông dừng lại ở trước cửa trong giây lát, nói một câu đơn giản: “Bị thương vậy mà còn chưa chịu ngủ à?”
Giọng nói của anh trầm ấm giống loại nhạc cụ êm tai nào đó.
Nghe giọng điệu và nhìn vẻ mặt này của anh, phỏng chừng đã giải quyết xong xuôi chuyện bên căn cứ và bên quân đội Mỹ rồi, không cần bận tâm, dốc sức trù tính kế hoạch tác chiến gì để đối phó với phần tử khủng bố nữa.
Không biết có phải vì cô bị thương hay không mà hôm nay giọng điệu của người đàn ông này khi nói chuyện nhẹ nhàng hơn nhiều, không hiểu sao chỉ một câu đơn giản như vậy lại khiến lòng cô cảm động.
Phong Lăng đặt giấy và bút trong tay lên bàn cạnh giường, cũng đặt điện thoại sang một bên.
Lúc này Lệ Nam Hành cũng mở toang cánh cửa, trong phòng bệnh vốn chỉ bật một bóng đèn ở đầu giường để dùng lúc cần thiết. Bây giờ, nhờ có ánh đèn ngoài hành lang mà trong phòng sáng hơn rất nhiều. Anh mượn ánh sáng mờ ngoài cửa, đứng ngược sáng, thân hình dong dỏng, cao ráo. Phong Lăng nhìn về phía anh, đã trễ thế này rồi mà Lệ lão đại đột nhiên đến đây, cô cũng không biết tại sao bản thân lại đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng. Cô hỏi anh: “Lão đại, sao anh lại tới bệnh viện vậy? Có chuyện cần tìm tôi sao?”
Lệ Nam Hành nhìn sắc mặt người trên giường bệnh vẫn hơi tái nhợt, thuận tay bật đèn lớn. Ngay khi đèn sáng lên, anh đi thẳng tới đứng cạnh giường, nhìn người đang ngồi trên giường với tư thế từ trên xuống, rồi lại nhìn bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt rộng thùng thình mà Phong Lăng đang mặc. Thường ngày, trong căn cứ, bọn họ đều quen mặc đồng phục chiến đấu màu đen, ai cũng mặc một bộ đen thui, hiếm khi anh nhìn thấy Phong Lăng mặc đồ sáng màu, để lộ ra làn da thiếu sức sống lại trắng nõn đến mức gần như trong suốt khiến người ta rất muốn chạm vào.
Anh bình tĩnh nhìn cô, nói ra một câu không hề có chút cảm xúc nào: “Căn cứ không có chuyện gì cả, cậu lại bị thương, dù sao tôi cũng không thể bỏ cậu ở đây như vậy.”
Phong Lăng ngập ngừng: “Nhưng bây giờ đã trễ lắm rồi, nếu anh lại về căn cứ nữa thì phải lái xe rất lâu, không mệt sao?”
Nam Hành cởi áo khoác đồng phục chiến đấu ra, thuận tay ném lên ghế sofa giản dị cạnh cửa sổ, trên người chỉ mặc áo thun đen, hờ hững nói: “Tối nay tôi ở đây, sáng mai rồi về.”
Phong Lăng: “… Ở đây? Lão đại, anh muốn ở lại bệnh viện sao? Ở lại phòng tôi?”
“Sao? Không được à?” Lệ Nam Hành không quay đầu lại, đi về phía phòng tắm đơn giản trong phòng bệnh, máy móc trả lời: “Đổi lại là bất cứ thành viên nào của căn cứ bị thương thì tôi cũng sẽ đến xem thử. Theo như lời cậu nói, bây giờ đã quá muộn rồi, còn lái xe về nữa cũng phiền phức, không bằng cứ ở lại đây, phòng bệnh này không thiếu gì hết, ghế sofa cũng đủ cho một người ngủ, tôi ở lại có vấn đề gì?”
“…”
Khi đi qua chỗ cuối giường anh liếc nhìn giấy bút cô vừa mới để trên bàn cạnh giường: “Tôi nghe Tiểu Hứa nói cậu đang cố gắng bổ sung tất cả những kiến thức về nhiệm vụ nguy hiểm trong căn cứ thông qua nhiệm vụ hôm nay, bị thương rồi mới chịu cuống quýt tạm thời ứng phó, cậu có triển vọng thật đấy!”
Kết quả là lúc nhìn thấy nội dung trên tờ giấy kia, bước chân của Lệ Nam Hành khựng lại, đột nhiên anh lại đi vòng qua giường bệnh, đi tới cầm tờ giấy kia lên.
Không ngờ Phong Lăng đã viết lại toàn bộ những lời anh từng nói.