Chương 1266:
Phong Lăng, Kiều Phỉ cùng thành viên đội cứu viện đeo mặt nạ cứu hỏa phòng độc ngăn chặn khói dày, sau đó chia làm bốn hướng vọt vào từ cửa chính khoang tàu và hai bên hông.
Khoang của chiếc du thuyền này có tổng cộng sáu tầng, mỗi một tầng đều rộng khoảng chừng ba, bốn trăm mét vuông, muốn tìm được người trong màn khói mịt mù như thế này hẳn phải mất rất nhiều công sức.
Sau khi tiến vào thì Phong Lăng lập tức xông thẳng lên lầu, những người còn lại bắt đầu tìm lần lượt từ tầng một lên, các ngóc ngách cùng các chỗ có thể giấu người đều phải lật ra tìm thử.
Mãi đến tận tầng năm, bước chân Phong Lăng bỗng nhiên khựng lại. Cô đảo mắt thấy được trên đài viễn vọng ở tầng cao của du thuyền có đặt một thùng gỗ lớn, gần như bị khói cuộn dày đặc nuốt chửng.
Phong Lăng dừng chân, bỗng nhiên chạy nhanh qua đó, tung một cú đá văng xích khóa ở trên thùng gỗ. Cô nhanh chóng đẩy nắp thùng nặng trình trịch ra, quả nhiên nhìn thấy cả nhà Ritter đều bị nhốt ở trong này.
Một nam một nữ cùng một đứa bé ba tuổi bị trói tay chân, trên đầu bị trùm một miếng vải đen. Ba người ở trong này đã hít quá nhiều khói đặc trên du thuyền khiến bản thân chẳng còn sức lực để giãy giụa. Lúc miếng vải đen đột ngột được kéo ra khỏi mặt, người đầu tiên mở mắt là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, người này chắc hẳn là phu nhân của thị trưởng Ritter.
Lúc thấy Phong Lăng thì ánh mắt người phụ nữ kia tràn ngập sợ hãi, lại bắt gặp khói đặc cùng thế lửa phừng phừng ở ngoài thì sự hoảng sợ trong mắt lại chuyển thành cầu cứu. Bà nhìn Phong Lăng một lát rồi lại nhìn đứa con đã bị dọa cho khiếp đảm còn bị sặc vì khói dày mịt mù. Khuôn mặt đứa bé đỏ bừng, giàn giụa nước mắt, dục vọng muốn sống sót trong mắt còn dễ nhìn thấy hơn cả khói lửa mịt mù ở xung quanh.
“Đừng sợ, tôi đến để cứu mọi người.” Phong Lăng nói một câu tiếng Anh trôi chảy với phu nhân thị trưởng Ritter, đồng thời nhanh tay lột hết các miếng băng keo dán ngoài miệng của ba người ra.
Vừa được tháo băng keo, phu nhân thị trưởng đã lập tức hét thê lương: “Cứu chúng tôi… Chúng tôi không muốn chết… Cứu con tôi…”
“Yên tâm đi, chúng tôi là người của căn cứ XI, chắc chắn sẽ đảm bảo được sự an toàn cho mọi người.” Phong Lăng vừa an ủi bà vừa nhanh chóng cắt bỏ dây thừng trên người của đứa nhỏ trước, tiếp theo lại cắt dây thừng trên người của đôi vợ chồng thị trưởng Ritter.
“Ông ấy làm sao thế?” Thấy thị trưởng Ritter vẫn đang hôn mê bất tỉnh, chỉ có phu nhân của ông và đứa nhỏ là còn hơi tỉnh táo, Phong Lăng vừa bế đứa nhỏ ra khỏi thùng vừa hỏi.
“Sau khi chúng tôi bị bắt cóc thì các phần tử khủng bố kia luôn tay đánh đập chồng tôi. Ông ấy vốn đã bị thương, lúc bị đưa lên du thuyền lại bị va vào đầu, hôn mê đến bây giờ.” Phu nhân thị trưởng Ritter khóc nức nở, bà vùng vẫy đứng dậy khỏi cái thùng. Thấy con mình đang được thiếu niên đến cứu bọn họ bế ở trong lòng, bà vừa cảm kích nhìn Phong Lăng vừa cùng Phong Lăng đỡ thị trưởng Ritter đang nằm bất động trong thùng lên.
“Phong Lăng?” Thành viên của đội cứu viện lúc này mới xông lên đến tầng năm, sau khi nghe thấy động tĩnh ở bên này thì hai người lên đầu tiên nhanh chóng chạy qua đây.
“Mau, đỡ thị trưởng Ritter xuống đi, ông ấy vẫn luôn bất tỉnh không biết gì, khói dày đặc như này rất nguy hiểm đối với ông ấy.” Phong Lăng nói xong thì tự tháo mặt nạ cứu hỏa phòng độc của mình xuống rồi dùng sức đeo lên đầu đứa nhỏ đang khóc mãi không ngừng trong lồng ngực mình. Sau đấy lại đảo mắt nhìn phu nhân thị trưởng Ritter: “Người bên bọn tôi sẽ khiêng thị trưởng Ritter đi trước, bà có thể tự đi không?”
Phu nhân thị trưởng Ritter hốt hoảng gật đầu lia lịa, ánh mắt lại căng thẳng nhìn con mình đang nằm trong lòng Phong Lăng, rõ ràng là muốn đi theo Phong Lăng và đứa bé, không muốn tách khỏi con của mình.
Hai thành viên đội cứu viện dìu thị trưởng Ritter phải nặng hơn trăm ký ra ngoài. Phong Lăng vừa bế đứa nhỏ đang kêu khóc không ngừng trong lòng vừa ra hiệu cho phu nhân thị trưởng Ritter đi theo mình.
Lúc hai người bế đứa nhỏ xuống lầu thì thấy Kiều Phỉ vội vàng chạy đến hỏi: “Sao rồi? Trên đó còn người nào nữa không?”
“Không có, chỉ có ba người nhà bọn họ thôi. Thị trưởng Ritter vẫn đang hôn mê, phu nhân với con của ông ấy tạm thời vẫn coi như khá tỉnh táo.” Phong Lăng đáp lời nhưng bước chân vẫn không dừng lại, vội vàng đi ra ngoài.
“Nếu lửa vẫn tiếp tục lan ra trên du thuyền thì khoang dầu sẽ nổ tung.” Để phu nhân thị trưởng Ritter không phải chịu thêm chấn động nên Kiều Phỉ nói nhỏ chỉ để một mình Phong Lăng nghe được.
“Biết rồi.” Nét mặt Phong Lăng rất nghiêm túc, nhưng đứa nhỏ trong lòng có lẽ đang rất sợ hãi và khó chịu, vừa khóc vừa liên tục dùng sức đá loạn xạ trong lòng cô. Phong Lăng vẫn vững vàng bế đứa nhỏ không ngừng giãy giụa chạy thẳng ra ngoài cửa khoang.
Lúc Kiều Phỉ bị Phong Lăng giục nhảy từ du thuyền xuống xuồng phao đang đậu trên mặt biển trước thì chuyện ngoài dự liệu xảy ra.
Một khắc đó, lửa ở phần sau du thuyền đã lan đến mũi tàu. Du thuyền sắp bị lửa lớn bao trùm hoàn toàn, trên thuyền chỉ còn lại phu nhân thị trưởng Ritter đang vô cùng căng thẳng và Phong Lăng đang bế một đứa nhỏ khóc lóc quẫy đạp lung tung không ngừng. Phu nhân thị trưởng Ritter nhìn thế lửa ở phía sau, hoảng hốt la hét kêu cứu nhưng lại không dám nhảy xuống biển. Bà sợ mình không nhảy tới được xuồng phao, còn sợ mình nhảy xuống biển rồi sẽ bị chìm luôn không nổi lên được.