Chương 124:
Rõ ràng thoạt nhìn trông anh như người đàn ông ôn hòa, nụ cười nơi khóe miệng ấy đều thuộc về một Hạ ông có sự kiềm chế rất giỏi.
Nhưng chẳng ai rõ ràng hơn cô… Ở trên giường, người đàn ông này… khụ… không chỉ không biết kiềm chế, thậm chí còn biết cắn người…
Những vết hôn trên người cô vừa mới tan một chút, cô không muốn lại để anh được như ý.
“Ừ.” Anh không hề phản đối.
Thừa dịp anh vào phòng tắm, Hạ Mộc Ngôn đi nấu nước nóng. Tuy rằng anh không uống say, nhưng những bữa tiệc xã giao lúc nào cũng có các kiểu nâng ly cạn chén, dù anh không say nhưng ít nhiều cũng hại dạ dày. Cô muốn pha một chén trà giải rượu giúp anh làm ấm dạ dày.
Hơn nữa, khó có khi được hưởng thụ thế giới riêng của hai người… Đối với cô, giây phút này thật sự vô cùng đáng Hạ…
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy không ngừng. Hạ Mộc Ngôn nhớ ra vừa rồi quên lấy quần áo cho anh thay, nên cô xoay người trở về phòng ngủ.
Vài phút sau, quần áo được đặt trước cửa phòng tắm, cô chỉ gõ cửa một cái: “Em đặt quần áo ở ngoài đấy.”
Dứt lời, cô toan xoay người rời đi.
Kết quả còn chưa kịp xoay người, anh bất thình lình mở cửa phòng tắm ra.
Mí mắt Hạ Mộc Ngôn khẽ giật: “…”
Có thể đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy màn khỏa thân này, nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn đỏ mặt.
Trên giường là trên giường, nhưng bỗng nhiên anh đứng trước mặt thế này khiến cô có chút khó tiếp nhận, cô xoay người toan bỏ chạy.
Thế nhưng Lục Cẩn Phàm bỗng nhiên vươn tay ôm cô lại.
“Ấy, trên người anh toàn nước, còn chưa lau nữa. Anh muốn làm gì…”
“Tắm chung.”
***
Hạ Mộng Nhiên và Thẩm Hách Như cũng đã lên xe, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng cô.
Bọn họ không khỏi có cảm giác, mục đích Hạ Mộc Ngôn cố ý trở về vào lúc sáng sớm không chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng bây giờ đã lên xe, bọn họ không tiện bước xuống xem tình hình. Thẩm Hách Như ngồi bên trong mà luôn miệng lẩm bẩm: “Mộc Ngôn Mộc Ngôn gọi tài xế nhà họ Lục đón nó không phải là khỏe hơn sao? Không biết nó nghĩ gì mà lại đi một vòng xa như vậy để trở về nhà họ Hạ.”
Hạ Hoằng Văn lạnh lùng nhìn bà ta một cái: “Mộc Ngôn Mộc Ngôn là cháu dâu nhà họ Lục, cũng là con gái của Hạ Hoằng Văn tôi. Cẩn Phàm không có ở bên cạnh, nó về nhà đi cùng chúng ta thì có gì không đúng.”
Chỉ vài phút sau, Hạ Mộc Ngôn bước ra, mở cửa lên xe, vẻ mặt không nhìn ra có gì bất thường.
Hạ Mộng Nhiên ngồi hàng sau không nói tiếng nào, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào túi xách của Hạ Mộc Ngôn.
Thẩm Hách Như liếc nhìn cô, khi không nhìn ra có gì khác thường, bà ta mới dời tầm mắt.
***
Nhà tổ nhà họ Lục ở bên dưới dãy núi có phong thủy cực tốt ở Hải Thành, chiếm diện tích rất lớn, nằm trong vùng núi xanh có không khí trong lành, tiếp giáp ngoại ô thành phố.
Xe của họ vừa đến, một người lớn tuổi bước từ bên trong đi ra. Đó là bác Âu, quản gia của nhà họ Lục.