Chương 1230:

 

Lệ Nam Hành nghe thấy giọng điệu này của anh ta thì cảm thấy chuyện không hề đơn giản. Anh lạnh lùng nheo mắt lại nhìn anh ta: “A K?”

 

A K vội vàng gật đầu nhưng vẫn ngồi lì ở đó, giống như anh ta đã trải qua chuyện gì kinh hãi và oan ức lắm nên mới không dám tới gần anh vậy.

 

Nam Hành nhíu mày lại bởi vì đầu còn hơi đau, nhưng phần lớn là bởi các loại hàm ý bày tỏ trên gương mặt của A K.

 

“Sao tôi lại ở chỗ của cậu?”

 

“Lão đại…” Ánh mắt của A K có hơi lúng túng, lại ấm ức mà nuốt một ngụm nước bọt: “Tối hôm qua anh uống nhiều quá, còn tôi vốn định đi ngủ nhưng đột nhiên anh lại đẩy cửa vào làm tôi giật cả mình. Lúc đầu tôi tưởng lão đại anh còn chưa uống đủ nên muốn tìm tôi uống thêm vài ly, kết quả, không ngờ anh…”

 

Nhìn vẻ mặt đó của A K, Nam Hành nhíu chặt chân mày lại: “Tôi làm sao?”

 

“Có thể là tối qua anh uống quá nhiều, cũng không biết anh xem tôi là cô gái nào nữa mà đột ngột xông lên ôm lấy tôi, còn đè tôi lên giường…”

 

Lệ Nam Hành: “…???”

 

“Sau đó, tôi… lão đại, tôi thật sự không phải cố ý đâu. Tôi cũng biết rõ tối hôm qua anh uống quá nhiều, anh cũng không gọi tên tôi, nhưng dù sao xu hướng tình dục của tôi cũng bình thường mà. Nếu lỡ đâu tôi bị anh làm gì đó thì sau này một thằng đàn ông như tôi phải lăn lộn bên ngoài thế nào đây. Thế nên, tôi đã đánh ngất anh, chính là… đánh ở ngay sau cổ…” A K vừa nói vừa giơ ngón tay lên chỉ vào chỗ đau nhức nhất ở cổ Nam Hành bây giờ: “Huyệt này là do Huấn luyện viên Hàn dạy chúng tôi ngay từ đầu, nói sau cổ chính là vị trí yếu ớt nhất của con người. Tôi vừa học đã biết rồi, hôm qua lại là lần đầu tiên dùng đến, không ngờ lão đại anh lại bị đánh ngất xỉu.”

 

Lệ Nam Hành: “…”

 

“Tối hôm qua tôi gọi tên ai?” Nam Hành cố gắng tiêu hóa hết những câu mà A K nói rồi bình tĩnh hỏi.

 

“Tôi không nghe rõ, cũng không biết là Linh trong chữ chuông gió hay Linh trong số không nữa… Có lẽ là tên cô gái nào đó? Nếu không thì lão đại anh đã không sờ ngực tôi…” A K vừa nói vừa khụ một tiếng.

 

Trong nháy mắt vẻ mặt Nam Hành càng khó coi hơn, anh ghét bỏ nhìn bộ ngực phẳng tới không thể phẳng hơn được nữa của A K.

 

Anh sờ ngực một gã đàn ông?

 

Ngón tay Nam Hành co giật hai cái, sau đó từ từ đưa tay lên, lòng bàn tay anh hơi nắm lại. Tuy ấn tượng tối hôm không rõ ràng lắm anh nhưng vẫn còn nhớ mang máng hình như mình đã đi vào căn phòng nào đó, rồi đè ai đó lên giường. Nghe A K nói như thế này thì hình như tối qua anh còn sờ ngực của ai đó nữa.

 

Là A K sao?

 

Nhưng lúc anh nhớ lại cẩn thận thì cảm giác trên ngón tay cứ thấy không đúng lắm thì phải.

 

Mà những chuyện A K nói đúng là khớp với những hình ảnh mơ hồ không rõ ràng lắm trong trí nhớ của anh.

 

Linh trong số không hay Linh trong chuông gió?

 

Lẽ nào lúc đó anh tưởng mình đi vào phòng của Phong Lăng sao?

 

(Giải thích: Chữ Linh trong chuông gió, Linh trong số không và Lăng đều có âm đọc là /líng/)

 

Hiện giờ A K đang ở trong đội một, chỗ ở của cậu ta và Phong Lăng chỉ cách nhau một tầng, số phòng thì giống nhau. Nếu như tối hôm qua anh uống quá nhiều mà đi nhầm phòng thì cũng không phải là chuyện không thể.

 

Nhưng cảm giác trên tay…

 

Nam Hành lại liếc nhìn bộ ngực của A K. Tuy rằng cậu ta đang mặc đồng phục chiến đấu, nhưng dù sao A K trông vẫn cường tráng, vừa nhìn đã thấy cơ bắp tuy bằng phẳng nhưng rất rắn chắc, không hề giống Phong Lăng, mặc quần áo vào trông vẫn rộng thùng thình.

 

Dường như vì Nam Hành đang chiếu tướng ngực của mình nên A K lại lộ vẻ sợ mất mật, đưa tay lên che trước ngực, bày ra dáng vẻ kiên quyết, lẫm liệt rằng mình sẽ không bị lão đại bẻ cong.

 

Nam Hành không nói gì mà xoa vị trí phía sau cổ rồi lại cẩn thận nhớ lại chuyện tối hôm qua. Càng nghĩ anh càng cảm thấy rõ ràng lúc đó anh đã đẩy ngã Phong Lăng, sao có thể là A K được nhỉ?

 

“Cậu chắc chắn là tối hôm qua tôi đi vào phòng cậu à?”

 

A K gật đầu: “Đúng mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play