Chương 1220:

 

Nhìn thấy A K đã uống đến đỏ cả mặt mà còn chạy tới giúp mình, Phong Lăng thấy ấm lòng, cười với anh ta: “Tửu lượng của anh chẳng khác gì hai năm trước. Thế mà ngày nào anh cũng nói khoác là tửu lượng của mình rất tốt. Mới uống có tí mà cổ đã đỏ rực lên như thế này rồi.”

 

“Chậc, không phải cậu bảo tôi hôm nay uống nhiều một chút sao? Vừa nãy tôi bị mấy người chuốc hai bình, có cả bia, còn có cả rượu trắng từ trong nước chuyển đến nữa. Uống kiểu này ai mà chịu được, đỏ thì đỏ, miễn không say là được.”

 

Tuy nói vậy nhưng cái cổ của A K đã đỏ lên rất rõ. Nếu không phải Phong Lăng biết mỗi lần A K uống rượu đều đỏ hết cổ thì chắc còn tưởng anh ta bị ai đó hạ độc cũng nên.

 

Uống lẫn bia và rượu trắng đúng là bị cồn bốc lên đầu. Phong Lăng thấy thùng rượu vang đỏ mình mới lấy ra đã bị A K ôm lấy, rồi lại nhìn mặt anh ta, định vươn tay ra dựng giúp cổ áo đang bị lệch sang một bên của anh ta.

 

Tay cô vừa mới giơ ra thì thang máy đi xuống hầm rượu mở ra.

 

Hai người đàn ông đứng trong thang máy sáng choang vừa ngước mắt lên đã thấy hai người ở bên ngoài. Một người nở nụ cười trên mặt, trong tay nâng thùng gỗ đựng rượu vang đỏ, người kia đứng bên cạnh cũng đang nở nụ cười, đưa cánh tay trắng trẻo nhỏ nhắn của mình ra để sờ cổ của đối phương, còn tiện thể kéo cổ áo.

 

A K và Phong Lăng đều quay đầu lại nhìn người trong thang máy, chỉ thấy vẻ mặt Hàn Kình phức tạp còn Lệ Nam Hành không cảm xúc.

 

Mới đầu, Hàn Kình dùng ánh mắt “Không phải chứ, coi như thích đàn ông thì cũng đừng bắt cóc tên nhóc A K này chứ” để nhìn Phong Lăng mà trách cứ, sau đó lại dùng vẻ mặt thông cảm “Ha ha, cậu xong đời rồi. Đây là lúc để chào tạm biệt ánh mặt trời sáng mai đó” mà nhìn về phía A K.

 

Bình thường thần kinh của A K rất thô, tính cách thô kệch, ngày nào cũng quen đánh nhau ồn ào với Phong Lăng. Nhưng anh ta biết trước mặt lão đại phải biết ý một chút. Anh ta cũng biết hình như lão đại có chút cảm tình muốn “chăm sóc” đặc biệt với Phong Lăng. Nhưng lúc này anh ta đã uống tới mức hơi rượu bốc lên đầu rồi, hơn nữa bàn tay nhỏ nhắn, trắng mềm của Phong Lăng vừa vô tình chạm vào cổ khiến anh cảm thấy cả người lơ mơ mà không hiểu vì sao. Anh ta không hề để ý đến tín hiệu trong ánh mắt của Hàn Kình, trong lòng chỉ tâm niệm phải giúp Phong Lăng chuyển rượu. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lệ lão đại, không biết dây thần kinh nào trong đầu anh ta bị hỏng mà đột nhiên lại dùng tư thế che chắn đứng trước mặt Phong Lăng.

 

“Lão đại, Huấn luyện viên Hàn, hai người bàn chính sự đã xong chưa? Về phòng riêng uống rượu sao? Chuyển thùng rượu cuối cùng này xong thì không cần chuyển nữa, chắc chắn là đủ rồi!” A K niềm nở ôm thùng gỗ đựng rượu trong lòng rồi đi vào trong, ném cho Phong Lăng ánh mắt ra hiệu bảo cô nhanh đi vào thang máy cùng.

 

Phong Lăng cứ thế đi vào theo, rồi thuận tiện đứng luôn bên cạnh A K. Không gian trong thang máy không lớn, lại có bốn người đứng, trong đó còn có một người còn ôm một thùng gỗ đựng rượu trong lòng.

 

Phong Lăng và A K đứng rất sát nhau, mà khoảng cách giữa cô và Hàn Kình, Nam Hành lại hơi xa một chút, khi so sánh có thể thấy khoảng cách chênh lệch vô cùng rõ ràng.

 

Sắc mặt Lệ Nam Hành lại lạnh hơn mấy phần, anh không nhìn Phong Lăng lấy một cái. Khi thang máy dừng ở tầng một, anh đi thẳng một mạch về phòng riêng.

 

Hàn Kình chỉ có thể cười ha hả nói chuyện với A K: “Vừa rồi không phải cậu vẫn còn ở trong sao? Thế nào lại chạy đến hầm rượu rồi?”

 

A K: “Tìm mãi không thấy Phong Lăng đâu, hỏi thăm mới biết cậu ấy đang ở hầm rượu bên dưới nên tôi đến giúp.”

 

“Đến giúp?”

 

“Vâng.”

 

“Phong Lăng không bê nổi một thùng rượu chắc? Sao mà cậu bảo vệ thằng nhóc này cứ như bảo vệ bạn gái thế hả? Đừng quên lúc tranh tài trên sân tập, Phong Lăng đã dùng một cước đạp cậu xuống đất như thế nào đấy.”

 

Vừa rồi A K đúng là bị váng đầu, lúc này chợt tỉnh táo lại: “Đúng nhỉ, sức lực của tên Phong Lăng này không nhỏ chút nào, lúc đạp tôi còn không thèm bớt lực. Tôi đi giúp cậu ta chuyển đồ làm gì không biết?”

 

Hàn Kình lộ ra vẻ mặt như đang xem kịch vui.

 

Phong Lăng: “…”

 

“Chờ chút, vừa rồi, người kia là lão đại?” Dường như lúc này A K mới tỉnh táo hoàn toàn, đột nhiên nhớ tới ánh mắt Lệ Nam Hành vừa nhìn mình thì không khỏi rùng mình.

 

“Không phải lão đại thì cậu cho đó là ai?”

 

“… M* kiếp! Chết chắc rồi!”

 

***

 

Mãi tới khi A K cuống quýt chuyển thùng rượu vào phòng riêng, Hàn Kình vẫn dùng ánh mắt hàm ý sâu xa nhìn Phong Lăng, sau đó để lại cô vẫn chưa hồi phục tinh thần đứng một mình trong thang máy.

 

Tiểu Hứa đi từ lối khác đến, mang theo mấy bình rượu trắng không biết lấy từ đâu ra: “Cậu ngẩn ra đó làm gì thế? Lát nữa thang máy lại đi lên đấy, cậu định đi lên tầng nào đây?”

 

Lúc này Phong Lăng mới hoàn hồn mà bước ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play