Chương 1214:
Phong Lăng vừa lúc nhìn thấy có một thành viên khác của đội một đi ngang qua bèn quay đầu lại chào hỏi, thành ra không nghe rõ A K nói gì. Cô đảo mắt lại nhìn anh ta, hỏi: “Cái gì ngủ cơ?”
A K ho khụ một tiếng: “Không có gì, tôi nói đại thôi, không nghe thấy thì thôi.”
Thấy Phong Lăng dường như không hề có cảm giác gì với Lệ lão đại, cũng chẳng có phản ứng gì, A K vừa nhét thịt vào miệng vừa ậm ừ nói nhỏ: “Phong Lăng, rốt cuộc cậu thích đàn ông hay thích phụ nữ?”
Mái tóc ngắn gọn gàng, sạch sẽ trên đầu Phong Lăng hơi phất phơ theo cơn gió thổi từ ngoài căng tin vào làm cho cô có nét trong sáng của một cậu thiếu niên.
Cô liếc A K một cái: “Vậy thì phải xem là loại thích nào? Nếu chỉ xét đơn thuần về tình cảm anh em thôi thì tôi đặc biệt thích anh.”
A K lập tức đỏ mặt, ho sặc vài cái mới khó khăn lên tiếng: “Tôi nói thích là trong nghĩa yêu đương ấy! Dù sao trông cậu cũng non mềm, trắng trẻo thế này, khiến cho đàn ông có ham muốn bảo vệ. Nếu cậu nói cậu thích đàn ông thì thật sự cũng chẳng có gì quá đáng. Dù sao bây giờ chuyện này cũng rất bình thường. Trong căn cứ của chúng ta cũng có hai đôi, có điều họ thể hiện rất kín đáo, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ.”
Phong Lăng bĩu môi: “Non mềm trắng trẻo chỗ nào? Chẳng qua chỉ hơi trắng thôi. Trời sinh như thế, tôi cũng chẳng có cách nào. Nếu anh hỏi về xu hướng tình dục thì chắc chắn tôi vẫn thích mấy em gái xinh đẹp. Tôi không thích các chị gái mông cong ngực nở, chẳng lẽ lại thích mấy lão già thô lỗ, luộm thuộm à?”
A K: “…”
Chậc, nói vậy, xu hướng tình dục của tên nhóc này vẫn rất bình thường.
Vậy thì xem ra lão đại không có cơ hội rồi. Anh ấy chỉ có thể đau lòng mà yêu đơn phương thôi…
Phong Lăng không thèm để ý tới ánh mắt A K đang muốn hóng chuyện mà thoáng đau lòng cho lão đại. Cô cúi đầu nhìn cái đùi gà bên ngoài giòn rụm, bên trong mịn màng trong bát của mình, cứ thế gắp vào trong bát của A K: “Gần đây khẩu vị của tôi không tốt, không muốn ăn dầu mỡ, đùi gà này cho anh đấy.”
Từ lâu A K đã quen ăn đồ trong khẩu phần của Phong Lăng. Anh ta vô cùng tự nhiên cầm đùi gà lên gặm, Phong Lăng cũng nhìn anh ta mà cười: “Ngày nào anh cũng ăn nhiều như vậy mà sao không thấy béo lên nhỉ?”
Trước cửa căng tin lúc này có một bóng người rắn rỏi cao lớn thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.
Ngoại trừ các thành viên đang ăn tối trong căng tin của căn cứ, còn có mấy người đi cùng với Nam Hành.
Lệ lão đại đi một mạch hơn hai năm, khó khăn lắm mới được quay lại. Bình thường mọi người không thấy, hôm nay hiếm lắm mới được gặp nên mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh. Bầu không khí trong căng tin lập tức trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Trong căn cứ XI rộng lớn này, ai có được vị trí đều có bản lĩnh, đương nhiên ai cũng đều rất tự kiêu, đặc biệt là thanh niên trẻ tuổi. Người có thể khống chế, làm cho bọn họ ngoan ngoãn, yên ổn, e là chỉ có một mình Lệ lão đại.
Ngay từ khi mới sinh ra, người đàn ông ấy đã mang theo khí thế lạnh lùng, tự phụ, kiêu ngạo như thể luôn coi trời bằng vung.
Hàn Kình và Tiểu Hứa đi sau lưng Nam Hành đều cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ anh. Luồng khí lạnh này như sắp đông chết người không cần đền mạng vậy.
Đặc biệt khi anh bắt gặp cảnh Phong Lăng gắp đùi gà sang cho A K, sau đó A K lại tự nhiên hết sức cứ thế cầm lên gặm.
Cũng không biết tại sao lão đại lại khó chịu như vậy. Sắc mặt anh đã lạnh tới mức làm người ta thấy sợ hãi.
Phong Lăng vẫn chưa nhận ra ở cửa căng tin có chuyện gì, nhưng cô cảm nhận được rất rõ bầu không khí lúc này đã thay đổi. Phong Lăng ngước mắt lên nhìn thì thấy nét mặt của A K đã cứng lại. Anh ta nhìn về phía cửa, miếng đùi gà trong miệng nuốt vào không được mà nhổ ra cũng chẳng xong.
Sao lão đại lại đến chứ!
Không ngờ lão đại lại đến vào lúc này!
Từ trước tới giờ lão đại không bao giờ tới căng tin, nhưng từ khi Phong Lăng xuất hiện ở căn cứ thì số lần lão đại đến đây hình như đã tăng lên nhiều.
Nam Hành đút một tay vào túi quần, ngón tay từ từ siết lại thành nắm đấm. Nhưng vì thấy trong căng tin có quá nhiều người nên anh hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi cứng nhắc nói một câu: “Căng tin quả nhiên là nơi náo nhiệt nhất trong căn cứ XI.”
Hàn Kình ra vẻ hiện giờ mình không muốn nói chuyện. Anh ta không muốn động vào quả bom trước mắt này.
Tiểu Hứa nhắm mắt nói: “Đúng vậy, thức ăn trong căng tin của chúng ta quá ngon. Bình thường mọi người đến căng tin đều rất thoải mái.”