Chương 1210:
Nhưng Nam Hành lại không coi ai ra gì mà đứng nguyên tại chỗ, anh nhìn lướt qua A K, cuối cùng nhíu đôi mày đẹp đẽ rồi nói: “Cậu không có nhiệm vụ riêng phải làm à?”
A K ngẩn người ra, “Dạ có, hôm nay tôi và Phong Lăng đều có nhiệm vụ riêng, nhưng sáng nay tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Dù gì cũng không có gì làm, lại tiện đường, nên tôi qua đây giúp cậu ấy.”
Nam Hành lại liếc nhìn tay của A K và Phong Lăng đang cùng đặt lên cái chuồng. Lúc nãy Phong Lăng còn chê A K vướng víu mà hất tay anh ta ra, từ đó có thể thấy đó là hành động không thể quen thuộc hơn được nữa giữa bọn họ.
“A K, giờ cậu cũng ở trong đội một sao?”
Anh vừa đặt ra câu hỏi, nét mặt của A K lập tức nghiêm túc hơn rất nhiều, trong mắt cũng ánh lên niềm kiêu hãnh và tự hào: “Đúng vậy, thưa lão đại. Nhờ nỗ lực của bản thân, bây giờ tôi đã được vào trại huấn luyện của đội một, hơn nữa còn cùng Phong Lăng tham gia sát hạch huấn luyện súng bắn tỉa! Nhất định sẽ không làm lão đại thất vọng!”
Tham gia sát hạch huấn luyện bắn tỉa thì nói tham gia, sao còn phải lôi tên của Phong Lăng vào làm gì.
Nam Hành đứng yên, cặp mắt sáng nguy hiểm nheo lại.
A K dự cảm được ánh mắt của lão đại sắp đông cứng mình, cũng không thèm để ý lời nói lúc nãy của Phong Lăng. Anh ta kiếm đại một lý do phải về căn cứ trước, dưới chân như được lắp bánh lăn, chuồn thẳng.
Trong kho hàng hiện giờ chỉ còn lại Phong Lăng và Nam Hành. Phong Lăng vẫn cảm thấy bình thường. Dù lão đại hay A K có ở đây hay không thì một mình cô cũng có thể xử lý được. Cô không chê bọn họ vướng víu là may lắm rồi.
Cô xoay người tiếp tục công việc của mình, đồng thời nhìn vào đồng hồ trên tay nói: “Lão đại, còn hai mươi phút nữa bọn họ sẽ đến. Rốt cuộc anh tới để giúp đỡ hay đứng một bên giám sát? Nếu muốn giúp đỡ thì cảm phiền anh cởi bộ trang phục chiến đấu ra. Còn nếu đến giám sát thì làm phiền anh quay lại xe chờ.”
Vẻ cao quý lạnh lùng của Nam Hành khi ở nhà họ Lệ và trước mặt người khác đã giảm đi. Anh chỉ liếc nhìn cô: “Sao hả, trách tôi đứng ở đây cản trở à?”
Động tác của Phong Lăng đột nhiên khựng lại, cô quay đầu liếc nhìn anh một cái, dùng ánh mắt để bày tỏ sự thật hiển nhiên: Anh cũng tự biết mình đấy.
Nam Hành cười khẩy, cũng không lằng nhằng với cô nữa mà xoay người bước ra ngoài, đi thẳng lên xe.
Phong Lăng: “…”
Quả nhiên là dáng vẻ của lão đại, đuổi người trợ giúp của cô đi, còn mình thì quay về xe để hưởng thụ.
Hai mươi phút sau, đám người kia lái vài chiếc xe đến, còn có một chiếc xe tải lớn, dự tính chở bầy chó ngao Tây Tạng đi.
Cả quá trình Phong Lăng đều ngụy trang rất tốt. Cô cùng đám người đó đi đến nơi trú ngụ bí mật. Khi mấy con chó ngao Tây Tạng đó bị bọn chúng chuyển từ trên xe xuống một lần nữa, thuốc mê cũng sắp hết tác dụng rồi. Vài con chó ngao vốn đang yên lặng bình thường, bất chợt không ngừng sủa đám người ở quanh chuồng. Đám người kia bực bội sai cô khống chế mấy con chó, bắt chúng nó im lặng. Phong Lăng biết chẳng mấy chốc cô sẽ bị lộ thân phận cho nên cũng không cần che giấu nữa. Cô chủ động tấn công người đứng ở gần mình nhất. Đầu tiên là cướp súng, sau đó là dang chân đá bay tên đứng ở bên cạnh muốn chạy đến giúp đỡ. Sau khi cướp được hai khẩu súng trên tay, mới vỏn vẹn mười giây mà đã có bốn, năm người ngã xuống trước mặt cô.
Đám người đó không giống các băng đảng tội phạm từng được huấn luyện tại Mỹ. Chẳng qua bọn chúng có nhiều người, lại chỉ biết dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề. Những người này đối với Phong Lăng mà nói quả thật chỉ là chuyện nhỏ.
Đám người bên trong nghe thấy có động tĩnh liền cầm lấy vũ khí dao súng xông ra. Phong Lăng đã nhảy lên cái chuồng đang nhốt mấy con chó ngao Tây Tạng. Cô mở chuồng, thả mấy con chó ngao ra ngoài. Lúc này thuốc đã hết tác dụng, mấy con chó lớn như đám dã thú điên cuồng xông ra ngoài, cứ gặp người là cắn. Phong Lăng đã nhanh chân nhảy lên chỗ cao nhất, còn đám người ở bên dưới chưa kịp chạy trốn đã trở thành con mồi trong mắt của đàn chó ngao Tây Tạng.
Chỉ trong vòng vài phút, hiện trường vô cùng hỗn loạn. Phong Lăng tìm cơ hội lẻn vào bên trong, đấu súng với tên trùm và mấy gã đầu sỏ trong băng đảng tội phạm. Để đảm bảo lúc cảnh sát đến tìm bọn chúng có thể suôn sẻ dẫn về Cục Cảnh sát lấy khẩu cung, cô bắn chính xác vào tay và chân của đám người đó, khiến bọn chúng không thể chạy trốn trong khoảng thời gian ngắn, nhưng vẫn tạm giữ lại được mạng sống.
Hoàn thành nhiệm vụ, Phong Lăng mau chóng rời khỏi hiện trường.
Sau đó, khi cô chuẩn bị định lái chiếc xe chở hàng đã trống không đi thì đột nhiên có người từ trong xông ra. Một chân gã bị chó ngao cắn máu me đầm đìa, gã liều mạng nổ súng vào bánh xe chở hàng mà cô đang lái. Khi chiếc xe đột nhiên dừng lại vì bánh xe bị thủng, Phong Lăng cảnh giác nhìn về phía họng súng của gã.
Cái gã muốn là bắn nổ thùng nhiên liệu của cô.
Nếu thùng nhiên liệu gặp lửa, chiếc xe này cũng sẽ tự bốc cháy. Nếu như nhiên liệu bên trong thùng còn hơn hai phần ba thì rất có thể sẽ gây ra cháy nổ ngay lập tức.