Chương 121:
Lục Cẩn Phàm vẫn tỉnh bơ, ngữ điệu lãnh đạm: “Hạ Mộc Ngôn đói bụng, không thể đợi.”
Thái độ rất thờ ơ.
Hạ Mộc Ngôn cười thầm, rất muốn nhéo anh.
Cô đâu phải quỷ chết đói đầu thai, ai bảo cô không thể đợi!
Cô lặng lẽ nheo mắt, nhưng không mở miệng, cũng không nhéo anh. Cô không nhìn thư ký An, chỉ lặng lẽ ghim móng tay mình vào lòng bàn tay anh, nhưng lại càng bị anh nắm chặt hơn.
An Thư Ngôn ngừng một lát, sắc mặt bình tĩnh, chậm rãi gật đầu, khẽ mỉm cười lần nữa: “Vâng, tôi biết rồi, Lục tổng.”
Những lần cô ta gặp mặt anh từ khi còn nhỏ đến giờ thì đều thấy Lục Cẩn Phàm là một người lạnh lùng xa cách. Nhưng đây là lần đầu tiên cô ta cảm giác được anh càng xa cách hơn, lạnh lùng hơn, khoảng cách giữa hai người cũng càng rõ rệt hơn trước.
Cho đến khi hai người bước vào thang máy, An Thư Ngôn vẫn nhìn cửa chậm rãi đóng lại. Cô ta nhìn tài liệu trong tay, im lặng hồi lâu, mặt không đổi sắc, xoay người bỏ đi.
“Cô ta có vẻ là một đối thủ đấy…” Ở trong thang máy, Hạ Mộc Ngôn đứng bên cạnh Lục Cẩn Phàm, thuận miệng nói nhỏ một câu.
Lục Cẩn Phàm liếc mắt nhìn cô: “Hửm?”
“Cô ta rất bình tĩnh.” Hạ Mộc Ngôn đánh giá.
Là sự bình tĩnh mà đứng trước mặt người đàn ông như Lục Cẩn Phàm cũng không dao động, là sự bình tĩnh mà không thèm để Hạ Mộc Ngôn cô vào trong mắt.
Điềm tĩnh đến nỗi khiến Hạ Mộc Ngôn cũng muốn ăn thua từng chút với cô ta. Cô kéo cánh tay Lục Cẩn Phàm, kiên định nói: “Cho dù cô ta giỏi giang hay tự tin đến đâu cũng không thể làm kẻ thứ ba, xen vào hôn nhân của người khác. Lục Cẩn Phàm, mặc kệ có bao nhiêu phụ nữ thèm muốn anh, anh chỉ có thể là người đàn ông của em!”
Lục Cẩn Phàm cười khàn: “Ừ, người đàn ông của em.”
Hạ Mộc Ngôn ngước mắt lên nhìn cửa thang máy phản chiếu hình bóng bọn họ đứng bên cạnh nhau.
Anh đẹp trai phi phàm, áo sơ mi xám tro, khí chất thanh thuần, mái tóc sạch sẽ giống như một ngày gội cả trăm lần, không cần phí keo vuốt tóc cũng không cần tạo kiểu cũng đã đẹp đến mức khiến người khác không rời mắt nổi. Anh chỉ đứng tùy ý, nhưng dáng người vẫn thẳng như cán bút, khóe miệng ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt.
***
“Hai người.” Hạ Mộc Ngôn trả lời.
Lục Cẩn Phàm không lên tiếng, ngồi xuống đối diện cô. Thấy nhân viên phục vụ đưa thực đơn đến, anh chưa nhìn đã đặt xuống bên cạnh Hạ Mộc Ngôn: “Em thích ăn gì thì tự gọi đi.”
Nhìn Tổng Giám đốc Lục không có biểu hiện gì là ghét nơi tràn ngập mùi lẩu này, Hạ Mộc Ngôn cúi đầu nhìn thực đơn, đánh dấu vài món. Một lát sau, cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh thích… ăn rau xanh hay thịt? Thịt gì, thịt dê hay thịt bò? Anh có ăn ruột vịt và lá xách các loại không?”
Sau khi hỏi xong, cô nhìn thấy ánh mắt rất không hài lòng của Lục Cẩn Phàm liếc về phía cô.
Hạ Mộc Ngôn giơ tay day trán, cô không hiểu cũng không nhớ rõ khẩu vị của ông xã mình lắm. Sau này cô nhất định phải tìm hiểu rồi ghi nhớ hết toàn bộ!
Ánh mắt Lục Cẩn Phàm quét qua mặt cô, lạnh nhạt nói một câu: “Rau xanh.”
“Ừm.”
Hạ Mộc Ngôn hơi lúng túng nhưng sau khi đánh dấu vài món rau trên thực đơn, cô suy một thành ba, hiểu được Lục Cẩn Phàm khá thích đồ chay, cho nên cô chọn thêm vài món thức ăn thanh đạm khác.
Sau đó, cô đưa thực đơn cho anh: “Anh xem thử có muốn bổ sung gì nữa không? Em không chọn nhiều lắm.”