CHương 118:
“Ông phải trở về gọi điện cho ba cháu. Nó bây giờ thấy mình lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả cháu dâu ông chấm cũng không coi ra gì! Dù sao ông đây cũng phải mắng nó một trận mới được!” Ông cụ Lục đùng đùng nổi giận, chống gậy đi ra ngoài, chẳng thèm quay đầu lại.
Lục Cẩn Phàm cũng không ngăn ông, khẽ nhếch môi. Phòng làm việc khôi phục lại sự yên tĩnh lần nữa, anh nhìn cô gái vẫn còn ở dưới bàn rề rà chưa chịu chui ra.
“Không khí bên dưới thế nào?”
Lục Cẩn Phàm ngồi trên ghế da lười nhác dựa người ra sau. Anh đưa tay lên nới lỏng cổ áo sơ mi một chút, trong mắt dường như ẩn chứa ý cười.
Sau khi Hạ Mộc Ngôn chui ra, cô đứng lên, mạnh miệng nói: “Bàn làm việc của anh chắc chắn là làm từ gỗ thật, chất lượng cao cấp, chẳng có tí mùi Formaldehyde nào, không tồi không tồi.”
Mắt Lục Cẩn Phàm khẽ nhướng lên: “Chỉ vậy thôi?”
“Chứ còn gì nữa?” Hạ Mộc Ngôn giơ tay lên chỉnh đốn lại quần áo xộc xệch vì động tác vừa nãy.
Cô cũng không thể nói vừa rồi ở dưới bàn, mỗi lần ngẩng đầu lên là đối mặt ngay với hai chân anh…
Tư thế ngồi của anh rất thoải mái, bình thường tùy ý, không chụm hai chân, mà hơi tách ra. Chiếc quần dài bao quanh đôi chân thon dài khỏe khoắn. Tuy nhiên mỗi lần cô ngước mắt lên, cái đập vào mắt trước tiên đều là… vị trí giữa hai chân anh.
Thấy ánh mắt Hạ Mộc Ngôn lay động, Lục Cẩn Phàm cười khẽ: “Cách xa như vậy làm gì? Đến đây.”
Hạ Mộc Ngôn kéo áo khoác ngoài trên người mình, không chịu bước tới.
Lục Cẩn Phàm đứng dậy, bước tới bên cạnh cô, nhìn cô gái nhỏ thấp hơn anh không chỉ một cái đầu từ trên xuống dưới: “Em để ý sao?”
Hạ Mộc Ngôn hờ hững nhếch môi, nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Ông nội khen cô ta rất ưu tú, xem ra là đúng thật, ngay cả anh cũng không thể tìm được lỗi nào trên người cô ta. Vậy bây giờ có phải em nên có cảm giác nguy cơ không?”
Lục Cẩn Phàm cong ngón tay, gõ nhẹ lên trán cô: “Khắp phòng đều bay mùi giấm của em rồi. Cô ta ở đây chỉ giới hạn trong quan hệ công việc. Ở công ty, ngoại trừ công việc, anh và cô ta chẳng mấy khi gặp mặt.”
Hạ Mộc Ngôn rất muốn nói bản thân cô không phải nhỏ mọn, nhưng dù sao ba anh đã có ý muốn cài người vào, cô chẳng thể xem như không có gì xảy ra được.
“Em không có ăn giấm lung tung, nhưng ông Lục à, em có mấy câu muốn nói rõ với anh.” Giọng điệu Hạ Mộc Ngôn nhẹ nhàng nhưng lãnh đạm, hơn nữa càng lộ ra vẻ bình tĩnh: “Nếu em đã là bà Lục, thì em sẽ không dễ dàng nhường vị trí này cho bất kỳ người phụ nữ nào. Em cũng rất rõ, dù sao ông nội cũng nói phía người lớn đã có ý đẩy cô họ An đó cho anh từ lâu, nhưng anh vẫn chẳng có hứng thú. Nếu anh đã không có hứng thú, với tính cách của anh, mấy chục năm sau này cũng sẽ không nảy sinh bất kỳ hứng thú nào với cô ta.”
Lục Cẩn Phàm không lên tiếng, lẳng lặng nhìn cô.
Không khó mà nhìn ra được, vì lời nói của cô mà tâm trạng anh rất tốt.
“Nhưng cho dù em biết như vậy, thì cô thư ký An này cũng không chỉ là thư ký đơn thuần. Mỗi ngày cô ta ở trong công ty, lúc làm việc, lúc họp bàn, lúc đi công tác hoặc đi xã giao thì hai người khó tránh sẽ có tiếp xúc. Khi ấy trong lòng em sẽ có vướng mắc, càng sẽ vì thời gian lâu dài mà khó tránh khỏi nghĩ ngợi lung tung, ảnh hưởng tâm trạng, đồng thời ảnh hưởng tư duy phán đoán về niềm tin đối với anh.
Nói xong, Hạ Mộc Ngôn xoay người đi thẳng ra ngoài: “Em chỉ nói như vậy thôi, sau này em sẽ không bao giờ đề cập thêm chữ nào về chuyện này nữa. Em đói rồi, mình đi ăn lẩu đi.”
Lục Cẩn Phàm nhìn dáng vẻ “Hôm nay bà cô đây nói huỵch toẹt ra thế đấy” của Hạ Mộc Ngôn thì bật cười.
Cô đúng là hào sảng.
Hạ Mộc Ngôn sắp bước ra khỏi phòng, chẳng thèm quan tâm xem rốt cuộc bây giờ anh có thời gian đưa cô đi ăn không, thì bỗng nhiên có một sức lực nắm lấy tay cô. Giây tiếp theo, cơ thể Hạ Mộc Ngôn đã bị giật về phía sau, suýt nữa đụng vào ngực anh. Cô theo bản năng lui về sau để giữ thăng bằng, nhưng Lục Cẩn Phàm lại ấn cô vào ngực mình, không chừa đường lui cho cô.
Khóe môi anh hàm chứa ý cười: “Nhìn dáng vẻ nửa tức nửa không này của em kìa, anh thấy em có lý trí cao hơn cảm tính cũng không phải hoàn toàn là chuyện tốt. Chi bằng để anh hạ hỏa cho em nhé.”