Chương 1156:

 

Tấm gương sát đất trong phòng tắm phản chiếu hình ảnh cô gái choàng áo khoác và khăn quàng cổ thật dày, mặt ửng đỏ, đôi mắt đen trong veo sáng rực. Cô kéo khăn quàng cổ ra, hơi do dự một lát nhưng vẫn tháo ra rồi bỏ vào túi xách. Chiếc chuông trên cổ phát ra tiếng lanh lảnh theo động tác của cô. Nghe thấy âm thanh này, cô hít mũi, chớp mắt với tấm gương, cảm thấy lần này và lần cứ đứng trước gương ngắm nghía khi chụp ảnh cưới thật sự là hai cảm giác khác nhau. Một cái là vì chụp ảnh, một cái là… làm thật…

 

Lục Cẩn Phàm đứng trong phòng khách, nghe thấy tiếng động bên trong bèn đi qua, tiện tay mở cửa phòng tắm.

 

Đúng lúc Hạ Mộc Ngôn đã cởi áo khoác ngoài đứng ở trong đang định đi ra, hai người cứ thế nhìn nhau.

 

Tiếng chuông trên người Hạ Mộc Ngôn rất rõ ràng, âm thanh này cũng khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt vẫn chưa bớt đỏ. Vào khoảnh khắc chạm mắt với anh, cô nói: “Sinh… sinh nhật vui vẻ.”

 

Lúc Hạ Mộc Ngôn nói ra bốn chữ này, đồng hồ đúng lúc chỉ mười hai giờ.

 

May mà vẫn kịp.

 

Anh cứ đứng ngoài phòng tắm nhìn cô chằm chằm, sau đó bước tới.

 

Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn không có can đảm ngẩng đầu, vừa nói xong là cúi xuống nhìn dép lê của anh. Thậm chí cô còn căng thẳng đến nỗi không nghe thấy tiếng thở của mình, sau đó lại lí nhí bổ sung: “Sinh nhật vui vẻ, Lục Cẩn Phàm.”

 

“Ai không biết còn tưởng em gọi dép lê của anh là Lục Cẩn Phàm đấy.” Mắt anh ánh lên ý cười, anh giơ tay vuốt tóc cô, cười nhẹ, nói: “Nhìn vào mắt anh này.”

 

Hạ Mộc Ngôn bắt lấy bàn tay đang vò tóc cô của anh, ngẩng đầu trừng anh. cảm giác ngượng ngùng nào đó trong lòng thật sự không kiêm nén nổi, cô bèn nắm lấy cái tay hoàn toàn không bị khống chế của anh đưa lên miệng cắn mạnh, muốn trút loại cảm giác khẩn trương này ra ngoài.

 

Vì động tác này mà anh nhướng mày nhìn cô rồi nới lỏng tay. Nhưng anh không buông tay cô ra mà bế bổng cả người cô lên, vẻ mặt thành kính như sắp được mở quà, bế cô đi thẳng vào phòng ngủ.

 

Hạ Mộc Ngôn đỏ mặt suốt cả quá trình.

 

Vốn dĩ không cần nhiều lời, hơn nữa bọn họ cũng là vợ chồng lâu vậy rồi, cô ăn mặc thế này, có mục đích gì, nghĩ gì và ngượng ngùng cỡ nào, anh vừa nhìn là biết ngay.

 

Trong phòng ngủ tối mờ, Lục Cẩn Phàm bế cô đến bên giường ngồi xuống, để cô ngồi lên đùi mình, nắm lấy tay cô, dịu dàng đan tay vào nhau.

 

Hạ Mộc Ngôn cảm thấy khuôn mặt vừa bớt đỏ lại bát đầu nóng lên.

 

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy có lẽ hôm nay mình ăn mặc rất giống mèo con, nên người đàn ông hiếm khi không hóa thân thành thú dữ lại kiên nhẫn dịu dàng như muốn hòa tan hình ảnh cô trong mắt mình.

 

Dù sao cũng đã thay quần áo rồi, kế hoạch lấy chính mình làm quà sinh nhật cũng đã tiến hành được một nửa, dù gì đi nữa thì ngại ngùng cũng không cần thiết.

 

Hạ Mộc Ngôn nhắm mắt lại, hôn lên khóe môi anh.

 

Lục Cẩn Phàm mỉm cười vì động tác này của cô. Lúc Hạ Mộc Ngôn chuẩn bị lùi ra, anh liền ấn chặt gáy cô không cho rời, môi lưỡi quấn quýt hôn tới.

 

“Tối nay ra ngoài xã giao đã ăn gì chưa?” Anh hôn lên khóe môi cô, cất giọng khàn khàn khiến người ta run rẩy nhưng vẫn không quên quan tâm cô.

 

Hạ Mộc Ngôn đáp với chất giọng trầm trầm: “Vâng, ăn rồi.”

 

“Vậy đến lượt anh.”

 

Cô nhất thời không phản ứng kịp, chờ tới khi hiểu ra thì đã bị anh đột nhiên mạnh bạo đè xuống giường…

 

***

 

Lúc biết được mấy tầng phía trên nhà cô ở Nguyệt Hồ Loan đều là của Lục Cẩn Phàm, Hạ Mộc Ngôn chẳng hề ngạc nhiên chút nào.

 

Ban đầu có lẽ cô không nghĩ ra, song, thời gian dần trôi, cô cảm thấy người có bản lĩnh khiến người ta không điều tra ra được, lại bảo đảm an toàn cho cô, rồi lại có nhiều chỗ trùng hợp đến mức quái lạ như thế nên suy nghĩ cẩn thận một chút thì liền đoán ra được đó là Lục Cẩn Phàm, chỉ là cô không dám chắc chắn mà thôi. Tận đến khi Hạ Mộc Ngôn chuẩn bị tiếp tục hoàn thành chuyến du lịch vẫn chưa hoàn thành trước đó cùng với Lục Cẩn Phàm, nhìn thấy người giúp việc ở Nguyệt Hồ Loan đến đưa cho cô những bộ quần áo cần phải mang đi là người giúp việc đang sống ở tầng mười sáu, thì không cần nói cô cũng biết đáp án.

 

Cô đã từng gặng hỏi Lục Cẩn Phàm về chuyện này.

 

Nhưng boss Lục lại trả lời nhẹ như gió thoảng: Lúc ấy có quá nhiều người theo đuổi cô, không hèn hạ ngăn cách những người muốn trở thành hàng xóm của cô, e rằng anh chưa kịp bày tỏ thì cô đã bị người khác lừa đi trước rồi. Dù chỉ có 1/10000 cơ hội anh cũng không thể để cô xổng mất.

 

Nhìn đi, ngay cả chính Lục Cẩn Phàm cũng thừa nhận mình hèn hạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play