Chương 114:
Chẳng lẽ do vừa rồi ở bệnh viện, cô nhìn thấy dáng vẻ ngoài nóng trong lạnh của Tần Tư Đình, dù chỉ là người đứng xem mà cô còn suýt bị rét lạnh tổn thương. Cho nên bây giờ vừa nhìn thấy Lục Cẩn Phàm, cô chỉ muốn mau mau nhào vào lòng anh để sưởi ấm ư?
Hạ Mộc Ngôn bước tới, vừa định lên tiếng, thì Lục Cẩn Phàm đã dời mắt đi, nói với người phụ nữ Lục vest trông có vẻ trí thức chuyên nghiệp bên cạnh: “Dự án thiết kế này cứ dựa theo những gì chúng ta đã bàn bạc lúc nãy mà tiến hành, có vấn đề gì thì liên lạc với tôi.”
Người phụ nữ đứng bên cạnh anh cười đoan trang ưu nhã: “Vâng, Lục tổng.”
Dứt lời, người phụ nữ đi thẳng về phía thang máy. Khi đi ngang Hạ Mộc Ngôn, cô ta còn lịch sự mỉm cười.
Hạ Mộc Ngôn biết các bộ phận trong tập đoàn Lục thị có không ít cả nam lẫn nữ, cô cũng chẳng lấy làm lạ nếu như trong công ty anh có kiểu phụ nữ khiến người khác nhìn không rời mắt thế này. Tuy nhiên cô vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn thêm một cái.
Khí chất của người phụ nữ này rất đặc biệt, vừa tự tin lại vừa duyên dáng, tuổi tác chắc khoảng hai mươi hai, hai mươi ba. Lúc đi ngang qua, trên người cô ta tỏa ra mùi thơm nhẹ, là loại mùi thơm của nước hoa Pháp vừa sang trọng vừa tao nhã, rất đẳng cấp.
Điều khiến cho Hạ Mộc Ngôn chú ý hơn chính là thân phận của người phụ nữ này.
Thư ký, thư ký Tổng Giám đốc.
Cửa thang máy mở ra rồi đóng lại. Hạ Mộc Ngôn vốn định mời Tổng Giám đốc Lục cùng nhau đi ăn trưa, nhưng khi cô mở miệng ra lại là: “Lúc trước không phải anh nói vị trí thư ký còn trống sao? Anh có thư ký mới lúc nào mà sao em không nghe nói gì?”
Cô vừa dứt lời, Lục Cẩn Phàm đã xoay người mở cửa phòng làm việc sau lưng ra, vô cùng tự nhiên ôm Hạ Mộc Ngôn đến gần, dẫn vào phòng.
“Mấy ngày trước anh không ở trong nước, Tập đoàn Shine bên Mỹ đã điều thư ký đến đây. Vị trí quản lý và vị trí thư ký cấp cao không thể bỏ trống quá lâu, nên nhà họ Lục điều người từ Shine đến đây cũng không phải chuyện lạ.”
Hạ Mộc Ngôn im lặng, không đáp lại ngay.
“Sao thế?” Vẻ mặt anh ấm áp, thấp giọng hỏi.
“… Không sao cả, em chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi. Đột nhiên phát hiện bên cạnh chồng mình xuất hiện một người phụ nữ giỏi giang xinh đẹp, em chẳng thể giả bộ như không thấy.”
Lục Cẩn Phàm nhìn cô đầy ẩn ý: “Em đang ghen?”
“Không có! Tuyệt đối không có!”
Anh cười khẽ, giơ tay lên nhéo mũi cô: “Bà Lục chính là người phụ nữ xinh đẹp nổi tiếng nhất Hải Thành, vậy mà bây giờ lại đứng đây tán dương người phụ nữ khác xinh đẹp, không phải ghen thì là gì, hửm?”
Mi tâm Hạ Mộc Ngôn bỗng nhíu lại, chuyện này mà anh cũng nhìn ra được?
Rõ ràng chỉ là quan hệ công việc, nhưng nhìn vẻ mặt mỉm cười vừa rồi của thư ký kia, đột nhiên cô có cảm giác không thoải mái.
“Anh là cấp trên, cô ta là cấp dưới, chẳng qua em chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Hạ Mộc Ngôn mạnh miệng, xoay người muốn tránh khỏi lòng anh.
Lục Cẩn Phàm không để cô trốn tránh, dắt cô ra sau bàn làm việc, ôm cô ngồi trên đùi. Tay anh xoa xoa eo cô, khóe môi tựa như nở nụ cười.
Nhìn thế nào cũng giống như anh đang dùng ánh mắt chế nhạo cơn ghen đang lan tràn khắp cơ thể cô.
“Giờ này em đến công ty làm gì? Sao không ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn?” Giọng nói anh trong trẻo, ngữ điệu ung dung bình tĩnh cũng dịu dàng hơn nhiều trong vòng ôm ấm áp có hơi khác thường này.
“Vừa rồi em đến chỗ bác sĩ Tần lấy kết quả kiểm tra thuốc. Trên đường trở về đi ngang qua đây, em muốn mời Tổng Giám đốc Lục đi ăn lẩu.” Hạ Mộc Ngôn nói rõ lý do, cố ý phớt lờ mấy chữ ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn của anh.
Tuy rằng buổi sáng lúc cô ngồi dậy đúng là chân mềm nhũn. Nhưng chỉ cần cô tắm một cái, nghỉ ngơi vài tiếng, thì cũng không đến mức không thể bước ra khỏi cửa được. Chẳng qua ban đêm bị anh ép buộc quá lâu, hôm nay cô mới mất hết sức lực mà thôi.
“Kết quả thế nào?”
“Thuốc em đưa không kiểm tra được điều gì bất thường, nhưng cũng không thể kết luận hoàn toàn. Hôm nào em ghé qua nhà họ Hạ, tìm cơ hội điều tra thêm những loại thuốc khác.” Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ, đuôi mắt nhướng lên, giọng nói vẫn lộ ra chút ghen tuông nhè nhẹ: “Anh ăn cơm chưa? Có nể mặt em mà đi ăn lẩu chung không?”
Lục Cẩn Phàm xoa nhẹ đầu cô, vò rối cả tóc, tựa như cười, khẽ nói: “Rõ ràng ánh mắt em viết hai chữ không vui, nếu anh không nể mặt, chẳng phải tối nay đến giường cũng không có mà ngủ sao?”
“Vậy anh xem như nể mặt em, tối nay đừng ngủ chung với em nhé.” Hạ Mộc Ngôn giả bộ hờn giận: “Chẳng có nổi một ngày để cho người ta nghỉ ngơi sao? Đã hai ngày rồi em không được ngon giấc!”
Nhìn khuôn mặt đầy hờn giận trách cứ của cô, trái tim Lục Cẩn Phàm lỗi nhịp. Anh lại kéo gáy cô xuống, cúi đầu hôn lên.
Dù chỉ hôn một lát rồi ngưng, nhưng suýt nữa Hạ Mộc Ngôn nhảy dựng lên trong lòng anh. Cô vội vã nhích ra xa một chút, khi anh lại sáp đến gần hôn, cô khẽ tiếng nói: “Đây là phòng làm việc của anh đấy…”