Chương 1130:
Anh khẽ cười như muốn hôn cô.
Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới hiểu ra anh định mớm cháo cho mình.
Khi cô đã hiểu ý định của anh, môi anh cũng sắp chạm vào môi cô thì anh chợt dừng lại, sau đó Hạ Mộc Ngôn nghe thấy tiếng anh nuốt ực ngụm cháo xuống.
Thật ra là anh muốn làm cái gì hả?
Hạ Mộc Ngôn nhìn anh, thấy khó hiểu.
Nhìn nét mặt khó hiểu của cô gái, Lục Cẩn Phàm cười nói: “Thôi, đêm qua mới sốt, mớm như vậy sẽ dễ lây bệnh cho em.”
Hạ Mộc Ngôn: “… Chẳng qua anh bị viêm dạ dày nên mới sốt cao chứ có phải bị nhiễm virus cúm đâu, ai bảo em sẽ bị lây bệnh.”
Mày của Lục Cẩn Phàm khẽ nhướng lên: “Nghĩa là anh có thể hôn à?”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
Lúc trước khi chưa đi đến Los Angeles, chẳng phải dù là ở Bắc Kinh hay nơi nào khác thì anh cũng cứ muốn hôn là hôn à? Sao bây giờ đã nghiện lại còn ngại nữa? Hay anh biết rõ bây giờ cô đã hóa giải được khúc mắc trong lòng, nên định khôi phục lại bản chất cáo già?
Hạ Mộc Ngôn liếc anh: “Còn lâu.”
Cô nói xong liền lách người bước đến bàn ăn, đặt bát xuống rồi vội vàng quay người đi vào bếp, vừa đi vừa nói: “Anh ăn trước đi, em cũng tự lấy thêm một bát nữa, đói quá.”
Lục Cẩn Phàm nhìn cô không trả lời, nhưng vẫn nghe lời bước đến bàn ăn.
Hạ Mộc Ngôn mang bát ra, tiện thể bê hai đĩa thức ăn đưa cho Lục Cẩn Phàm. Anh nhìn dáng vẻ cắm cúi ăn cháo của cô thì thản nhiên nói: “Nhớ lại rồi nên cả lúc ăn cơm cũng không thèm liếc anh một cái. Cô gái nhỏ lưu manh mấy hôm trước cứ hơi một tí là vồ lấy anh hôn lấy hôn để, thậm chí còn bám dính lẩy người anh không rời, lẽ nào không phải là em?”
Hạ Mộc Ngôn:”…”
Trong tiềm thức mỗi người khó tránh khỏi có một mặt không chịu đi vào khuôn khổ, chẳng hạn như ngây thơ, hay lưu manh.
Vậy mà cô cứ luôn để Lục Cẩn Phàm nhìn thấy khuôn mặt vô hại ngây thơ nhất của mình.
Hạ Mộc Ngôn cắn thìa, ngẩng lên liếc anh ậm ừ hỏi: “Anh không thấy như vậy rất ngớ ngẩn sao?”
“Nếu là em thì không.”
“Còn có vẻ dễ thương.””….”
“Nhất là lúc quấn lấy anh không chịu xuống, còn liên tục hỏi anh có phải đang giấu thứ gì ở bên dưới không.”
Hạ Mộc Ngôn: “…”
***
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Không thể vì vừa trải qua một kiếp nạn sinh tử mà dễ dàng tha thứ cho anh được.
Hạ Mộc Ngôn ngâm mình trong bể bơi, nín thở dưới nước thật lâu. Trước kia, khi đi bơi cô có thể nín thở dưới nước lâu hơn bây giờ rất nhiều. Nhưng lần này não cô bị chấn thương khá nặng, mới chỉ nín thở vài giây mà đầu đã nhức nhối vì thiếu dưỡng khí, cô phải ngoi lên hít sâu mấy hơi rồi lại tiếp tục hụp xuống nín thở.
Cô cứ lặp đi lặp lại như thế một lúc lâu thì dần dần mới kéo dài được thời gian nín thở. Cô không ngừng thầm lẩm nhẩm mình phải bình tĩnh, phải tỉnh táo.
Hạ Mộc Ngôn vốn không có ý định đi bơi lại, nhưng lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Vị bác sĩ tối qua hôm nay lại đến khám cho Lục Cẩn Phàm, kiểm tra xem bệnh viêm dạ dày của anh đã khá hơn chưa. Hạ Mộc Ngôn không đi vào, cô ngồi chờ ở sofa trong phòng khách một lát thì muốn đi ra ngoài. Lục Cẩn Phàm biết bây giờ cô không hồ đồ nữa, nhưng vẫn không cho phép cô ra khỏi phạm vi khách sạn.
Khách sạn này rất đắt khách, phía trước có rất nhiều người, chỉ có khu vực suối nước nóng tách biệt ở gần khu phòng riêng thì mới không có ai. Vì vậy Hạ Mộc Ngôn liền quyết định đi đến đây. Bên cạnh suối nước nóng có khăn tắm và đồ bơi mới được phục vụ chuẩn bị hàng ngày dựa theo kích cỡ của cô, Hạ Mộc Ngôn ngồi bên suối một lúc rồi cũng thay đồ xuống bơi.
***