Chương 1116:
Vì cô tò mò sờ soạng lung tung mà người đàn ông ban đầu chỉ định trêu cô lập tức rên khẽ, kéo tay cô ra khi vẫn đè cô vào thành hồ.
Hạ Mộc Ngôn nhìn anh chằm chằm: “Đồ ích kỷ, có đồ tốt đều giấu trong người.”
Anh thở dài: “Muốn biết vậy sao?”
Hạ Mộc Ngôn rất nghiêm túc gật đầu: “Muốn chứ!”
“Tối nay sẽ nói cho em biết, nhé?” Anh ôm cô, dù sao cũng ngồi nhịn cả ngày rồi, mấy ly cà phê đá cũng không thể làm dịu nỗi khổ chỉ có thể nhìn mà không thể ăn này. Lúc này anh ôm cô vào lòng, như thể làm thế là có thể xoa dịu rất nhiều vậy.
Ôm hồi lâu, Lục Cẩn Phàm lại hôn lên vành tai cô: “Hôm nay em bơi cả ngày rồi, ngày mai anh sẽ dẫn em ra ngoài đi dạo một chút, muốn đi không?”
“Đi chứ, có anh đi theo thì chỗ nào em cũng đi.”
“Được, anh đi với em.” Anh cưng chiều vuốt tóc cô.
Hạ Mộc Ngôn đứng trong vòng tay anh, ngửa đầu hôn lên cằm anh. Gần đây cô vô thức thích chủ động hôn anh thường xuyên, lần nào cũng khiến trái tim Lục Cẩn Phàm được an ủi rất nhiều, ít nhất là khi cô thiếu cảm giác an toàn cần người bên cạnh thì anh có thể luôn ở bên cạnh cô. Thật sự không thể tưởng tượng được nếu lúc này anh không ở bên cô mà đổi thành người khác, có phải cô cũng ỷ lại bọn họ như thế này không.
Lục Cẩn Phàm vuốt mái tóc còn ướt của cô, cúi đầu hôn lên mép tóc.
***
Hôm sau, trên con phố nhỏ cách khách sạn mười phút đi bộ, Hạ Mộc Ngôn ngó Đông ngó Tây dường như rất tò mò.
Suốt hành trình cô đều nắm tay Lục Cẩn Phàm không rời nửa bước.
Không tới hai ngày nữa là sinh nhật của cô, Lục Cẩn Phàm cố ý tìm quà sinh nhật thích hợp, đã bảo người sắp xếp đầy đủ cả rồi. Hai người đi trên đường, lần nào Hạ Mộc Ngôn trông thấy thứ gì hay ho là anh đều nhìn thêm vài lần.
Kết quả, đi một lát thì anh nhận ra, Hạ Mộc Ngôn … thấy cái gì cũng mới mẻ, thấy cái gì cũng thích.
Ban đầu anh định xem cô thích thứ gì nhất, kết quả cô gái này cứ liên lục ngạc nhiên, như thể cái gì cũng có thể làm cô phấn khích hồi lâu vậy.
Lục Cẩn Phàm hỏi cô cái gì, cô cũng nói thích.
Anh lại hỏi cô thích gì nhất, kết quả, cô lại bắt chước phim trên iPad, tựa vào ngực anh, đỏ mặt thủ thỉ: “Thích anh nhất.”
Lục Cẩn Phàm hơi khựng lại, rồi cụp mắt nhìn cô thật sâu, sau đó dở khóc dở cười.
Mãi đến khi đi ngang qua mấy cửa tiệm đồ ngọt, Hạ Mộc Ngôn chỉ vào một tiệm trà sữa nói muốn uống cái kia, Lục Cẩn Phàm liền đi mua cho cô. Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới buông tay anh ra, xoay người đi xem một cửa tiệm khác ở đối diện.
Đó là một tiệm bánh kem nhìn bề ngoài không lớn lắm, nhưng dù là bảng hiệu hay phong cách trang trí đều rất tinh tế và sang trọng. Hơn nữa, mấy chiếc bánh mẫu trưng bày trong chiếc tủ đặt ngoài cửa tiệm cũng cực kỳ đẹp mắt.
Hạ Mộc Ngôn nhìn chằm chằm những chiếc bánh kem xinh xắn kia, không kìm lòng được mà đi tới.
Sau khi vào tiệm bánh, cô thấy có hai khách hàng nữ và vài nhân viên trong bộ đồng phục đang làm việc. Trên chiếc bàn bắt mắt nhất ở đằng trước bày một chiếc bánh kem màu xanh lam khoảng chín tầng. Trên bánh có mấy chục con thiên nga nhỏ và mấy vật trang trí khác bằng fondant. Tóm lại đó là một chiếc bánh trông xa xỉ, đẹp đẽ và có vẻ rất ngon.
Hạ Mộc Ngôn nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem đó, rồi bước tới ngắm những con thiên nga sinh động trên mặt bánh. Cô định vươn tay chạm nhẹ vào nó, nhưng khi ngón tay sắp chạm vào thì cô liền dừng lại rồi tiếc nuối bỏ tay xuống vì biết đây là đồ ăn.
Lúc này, bên cạnh có một nhân viên tinh mắt đi tới. Ở đây có rất nhiều người Hoa, nhìn thấy cách ăn mặc cũng như dáng vẻ của Hạ Mộc Ngôn như người Trung Quốc thì cô ta lập tức đẩy cô sang một bên: “Này cô, chiếc bánh kem chín tầng này đã có người mua rồi, là hai cô gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh cô đấy. Hơn nữa, chiếc bánh này rất đắt, cô đừng sờ lung tung!”
Hạ Mộc Ngôn nhìn sang nhân viên làm bánh kia, tuy bị đẩy đau nhưng cô vẫn nhịn, nói nhỏ: “Xin lỗi, chỉ là tôi thấy nó đẹp và ngon nên tới nhìn chút thôi, chứ tôi chưa chạm vào nó…”