Chương 1105:
“Ông Lục, đây là bưu kiện được người giúp việc bên Nguyệt Hồ Loan chuyển tới.” Chị Trần ký nhận một bưu kiện ngoài cửa, cầm vào Ngự Viên đưa cho Lục Cẩn Phàm.
“Bưu kiện gì vậy?” Lục Cẩn Phàm nhìn lướt qua cái hộp trong tay chị Trần.
“Không rõ nữa, nghe người giúp việc mà ông sắp xếp ở bên kia nói trong điện thoại là trước khi sang Los Angeles công tác, Bà Lục đã đặt người ta làm gì đó. Họ đã gửi về Nguyệt Hồ Loan vào tháng trước, nhưng Bà Lục liên tục vắng mặt ở đó, nên đồ luôn được gửi trong phòng bảo vệ. Sau đó bảo vệ đến gõ cửa nhà Bà Lục thì gặp được người giúp việc mà ông đã sấp xếp, bà ấy thay mặt nhận giúp. Bây giờ biết ông và bà chủ đã về nên cho người mang đến Ngự Viên.” Nói xong, chị Trân đặt cái hộp không lớn lắm lên bàn trà: “Có cần tôi mở ra xem thử không ạ?”
Lục Cẩn Phàm trầm ngâm nhìn hộp bưu kiện kia một lát, “Cầm qua đây.”
Chị Trần lại vội cầm lên, đặt vào tay anh.
Chiếc hộp không nặng, có thể thấy đồ vật bên trong không lớn. Lục Cẩn Phàm chỉ c”âm trong tay ước lượng hai lần, sau đó quay người đi thẳng vào phòng ngủ.
Lúc này Hạ Mộc Ngôn đang nghỉ ngơi, thuốc mà Tần Tư Đình kê đơn có tác dụng giúp ngủ ngon. Mỗi ngày cô đều phải ngủ hai tiêng sau khi uống thuốc vào buổi trưa, điều này giúp thuốc phát huy tác dụng và cũng giúp hấp thụ máu tụ trong mạch máu đâu của cô.
Thấy Hạ Mộc Ngôn vẫn đang ngủ, Lục Cẩn Phàm bỏ bưu kiện lên bàn, lát sau mới tiện tay mở ra.
Bên trong là một chiếc hộp nhung màu lam nhạt. Vừa nhìn thấy chiếc hộp nhung này, trong lòng Lục Cẩn Phàm đã gần như có câu trả lời.
Anh mở ra xem, quả nhiên là viên kim cương xanh mười carat kia. Chỉ có điều, viên kim cương xanh từng bị cô để ở nhà không chịu đeo giờ đây đã được tỉ mỉ khảm lên sợi dây chuyền vàng trắng tuyệt đẹp. Thoạt nhìn trông sợi dây chuyền rất đơn giản, nhưng đế của viên kim cương lại được làm rất tinh tế, có thể thấy nó được thiết kế bằng cả trái tim. Cách thiết kế đơn giản phối hợp với viên kim cương xanh mười carat lộng lẫy tạo nên một phong cách rất khác biệt, rất hợp với khí chất của cô, cũng hoàn toàn làm nổi bật vẻ đẹp của viên kim cương.
Trước khi sang Los Angeles, Hạ Mộc Ngôn đã mang viên kim cương anh tặng đi khảm nạm, điều này chứng tỏ cô đã cố gắng bước về phía anh một lần nữa.
Nhìn sợi dây chuyền trong tay, Lục Cẩn Phàm đứng dậy, nhẹ nhàng đeo dây chuyền lên cổ cô.
Khi ngủ, Hạ Mộc Ngôn hơi nghiêng đầu, vừa hay có thể để anh cài khóa dây chuyền mà không đánh thức cô.
Nhìn viên kim cương xanh nằm yên giữa xương quai xanh của cô, làn da vốn đã trắng nõn giờ đây lại càng trắng hơn, tâm tình ít nhiều gì có chút đè nén vì bệnh tình của Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn của Lục Cẩn Phàm cuối cùng cũng được thả lỏng.
Nhớ lại cái ngày cô vừa mới tới Los Angeles, cứ luôn miệng nói với anh là không phải đến Los Angeles để tìm anh, giọng điệu giấu đầu lòi đuôi đó thật khiến người ta vừa yêu vừa hận vô cùng.
***
Nhà họ Hạ và nhà họ Tiêu luôn chờ tin tức của Hạ Mộc Ngôn, nhưng sau khi đưa Hạ Mộc Ngôn về Hải Thành, Lục Cẩn Phàm chỉ nói với người ngoài là gần đây Hạ Mộc Ngôn bị bệnh, không thích hợp ra ngoài gặp ai. Bất kể bệnh nặng đến mức nào, người ngoài có thể không gặp, nhưng ba mình nhất định phải gặp.
Buổi chiều cuối tuần, Hạ Hoằng Văn rời khỏi công ty, bảo tài xế lái xe đến thẳng bệnh viện, kết quả, không ngờ xe của nhà họ Tiêu cũng dừng trước cổng Ngự Viên gần như cùng lúc.
***
“Ông Lục…” Lục Cẩn Phàm đang họp qua video với bên Los Angeles trong phòng sách. Bình thường, những lúc thế này chị Trần không dám đi vào quấy rầy, nhưng tình huống hiện tại thật sự không còn cách nào khác.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng của chị Trần, Lục Cẩn Phàm ra dấu tạm dừng với người bên kia, đồng thời lạnh nhạt ngoái nhìn chị Trần đang đứng ngoài cửa. Biết chị ấy sẽ không tùy tiện đi vào trong tình huống bình thường, anh lãnh đạm hỏi: “Có chuyện gì?”
“Người của nhà họ Hạ và nhà họ Tiêu đến, tôi không thể ngăn cản bọn họ quá nhiều lần. Lần trước tôi đã cản rồi, lần này thì thật sự không còn lý do gì khác. Chủ tịch Hạ là ba của Bà Lục, ông ấy khăng khăng muốn vào xem rốt cuộc Bà Lục thế nào, tôi không có cách nào từ chối. Nhưng ông Tiêu cũng nói mình là ba của Bà Lục, chuyện này… Tôi không hiểu là xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ bọn họ đã vào nhà cả rồi.” Chị Trần hơi hoang mang: “Tôi sợ bà chủ nhìn thấy họ sẽ sợ hãi, dù sao bây giờ cô ấy chỉ không đề phòng ông và những người giúp việc trong Ngự Viên thôi, còn những người khác… Tôi thật sự lo rằng cô ấy sẽ bị ảnh hưởng… Dù sao Bác sĩ Tần cũng đã nói tình trạng hiện giờ của cô ấy rất dễ kích động…”
Lục Cẩn Phàm im lặng chớp mắt, không khó để tưởng tượng lúc Hạ Hoằng Văn và Tiêu Chấn Quân chạm mặt sẽ cãi nhau to thế nào. Nếu hiện giờ cảnh tượng này mà xảy ra trước mặt Hạ Mộc Ngôn, chắc chắn cô sẽ không chịu nổi.
Anh nói tạm dừng cuộc họp với người bên kia, đổi thời gian họp, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng sách.