Chương 1098:
A Đồ Thái cười khẩy: “Mày không nói nguồn gốc đường dây cho chúng tao biết, mà mày cũng không định nuốt hết số đồ kia. Tài sản trị giá mấy tỉ mà bị chôn vùi trong sự im lặng của mày, chẳng phải đáng tiếc lắm à?”
“Ở các quốc gia chiến loạn, mày kiếm tiền từ quốc nạn, ăn cơm người chết nhiều năm như vậy mà còn không kiếm nổi vài tỉ, vậy mày cũng đừng hi vọng có thể lấy được tiền sau khi tao nói cho mày biết. Đối với đồ bỏ đi như mày, cho dù có đặt đồ ngay trước mặt thì mày cũng không thể nuốt nổi con số kếch xù kia đâu.”
Giọng điệu Lục Cẩn Phàm hết sức lãnh đạm, nồng nặc hàm ý khinh miệt.
Trong nháy mắt, mặt A Đồ Thái trở nên âm u, hai tay bị còng lại nên không thể động đậy, ngón tay siết chặt đến mức vặn vẹo.
Lục Cẩn Phàm nhận được điện thoại bệnh viện gọi đến thì liền rời khỏi căn cứ XI, chạy thẳng đến bệnh viện.
Bác sĩ Wendelll bảo lúc Hạ Mộc Ngôn bị đám người Campuchia bắt đi, cô vẫn chưa qua khỏi thời kỳ nguy hiểm. Trên đường bị bắt lên xe hẳn là đã đụng đầu vào đâu đó, dẫn đến xuất huyết dưới nhện. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng khiến cho bác sĩ không thể nào dự đoán chính xác thời gian cô tỉnh lại.
Lúc Lục Cẩn Phàm đến bệnh viện, anh vẫn mặc quần áo lúc trở về căn cứ, quần dài đen, áo thun đen. Bởi vì biết không thể dự đoán được thời gian Hạ Mộc Ngôn tỉnh lại, nên trên người anh là mùi vị của tăm tối và suy sụp tận cùng.
Thậm chí ngoại trừ thay quần áo tắm rửa, đã mấy ngày rồi anh chưa hề chăm chút bản thân mình. Mái tóc đen ngắn bị gió thổi rối bù, gương mặt vẫn tuấn tú, ngũ quan góc cạnh sâu sắc, nhưng âm u và xa cách hơn.
Anh đi v”ê phía phòng hồi sức cấp cứu, cách một lớp kính nhìn cảnh tượng bên trong.
Bởi vì hiện giờ Hạ Mộc Ngôn không thể chịu đựng nổi bất cứ một sự giày vò nào nữa, cho nên không thể chuyển đến phòng phẫu thuật để giải phẫu não, mà phải tiến hành trực tiếp tại phòng hôi sủc cẩp cứu.
Cách cửa sổ kính bảo hộ, ánh mắt Lục Cẩn Phàm nghiêm túc nhìn Hạ Mộc Ngôn nằm ở đó. Cho dù không c”ân đánh thuốc mê trong thời gian phẫu thuật, dường như cô cũng chẳng hê có cảm giác.
Bác sĩ đang phẫu thuật cho Hạ Mộc Ngôn, thỉnh thoảng bên trong lại truyền ra tiếng dụng cụ y tế va chạm, còn có hình ảnh theo dõi tim mạch, hô hấp, huyết áp, vân vân…
Lục Cẩn Phàm đứng trên mặt đất lạnh như băng nhìn biểu đ”ô nhịp tim yếu ớt lúc có lúc không, ánh mất ẩn giấu sự cuộn trào mãnh liệt.
Lúc trở về, A K nhìn thấy Lục Cẩn Phàm với gò má lạnh lùng vẫn luôn đứng đấy thì lập tức bước nhanh qua.
A K biết tình hình sức khỏe mấy ngày gần đây của Hạ Mộc Ngôn rất nguy kịch, ông Lục không thể rời khỏi, vì vậy anh kính cẩn thuật lại một ít chuyện của A Đồ Thái ở căn cứ, đoán chừng A Đồ Thái chẳng sống được mấy ngày nữa. Sau khi trình bày đơn giản rõ ràng việc xử lý đám người liên quan đến A Đồ Thái thì anh lập tức rời đi, không quấy rầy Lục Cẩn Phàm nữa.
Hành lang bệnh viện bên ngoài phòng hồi sức cấp cứu lại trở về yên tĩnh.
Lục Cẩn Phàm nhìn dáng vẻ không hay không biết của Hạ Mộc Ngôn mà chầm chậm nhấc tay, đặt lên cửa kính.
Lòng bàn tay anh dần khép lại, siết chặt thành nắm đấm, khớp xương trắng bệch.
***
Một tuần sau.
Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa tỉnh, mũi cô được cắm ống dưỡng khí, mu bàn tay gắn kim tiêm. Trên mu bàn tay thương tích chồng chất, ngoài một mảng trắng bợt ra thì chỉ còn lại dấu vết xanh tím do kim tiêm để lại.
Nhưng cũng may bắt đầu từ sáng hôm nay, vết thương Hạ Mộc Ngôn đã khép miệng, nội tạng bị viên đạn làm bị thương đã khôi phục không ít. Mặc dù cô vẫn phải nằm trong phòng hồi sức cấp cứu, nhưng mỗi ngày đều có hai tiếng đồng hồ được phép vào thăm.
Tần Tư Đình đi vào phòng bệnh, thấy Lục Cẩn Phàm ngồi bên gường bệnh, luôn chăm chú nhìn Hạ Mộc Ngôn đang hôn mê. Mấy ngày qua, cô hôn mê bao lâu, Lục Cẩn Phàm đều ở nơi này với cô bấy lâu, giao lại tất cả công việc ở công ty cho Phó tổng giám đốc và trợ lý phụ trách. Hạ Mộc Ngôn không thể ăn, Lục Cẩn Phàm cũng gần như không ăn. Thỉnh thoảng anh mới bị bọn họ ép ngồi xuống bàn ăn qua loa vài miếng.
Tần Tư Đình bước tới phía sau anh: “Điện thoại cậu để bên ngoài vang lên, tôi có nhìn thoáng qua, là nhà họ Hạ ở Hải Thành gọi tới. Mấy ngày qua không có tin tức của Hạ Mộc Ngôn, hình như Hạ Hoằng Văn có chuyện muốn tìm cô ấy.”
Lục Cẩn Phàm nhìn đồng hồ: “Đợi lát nữa tôi sẽ gọi lại cho ông ấy.”
Tần Tư Đình gật đầu: “Hiện giờ Hạ Mộc Ngôn đã bị thương như vậy, trước hết vẫn đừng nên báo chuyện này cho người phía Hải Thành biết, đợi tình trạng cô ấy khả quan hơn một chút hãy nói sau. Nếu không sẽ có nhiều người từ ngàn dặm xa xôi vội vã chạy đến đây, nhất là ông cụ nhà họ Lục của cậu. Ông đã lớn tuổi rồi, biết càng ít thì càng đỡ phải lo lắng.”