Chương 1077:
“A, chảy máu rồi.” A Đồ Thái cười khẩy nhìn người phụ nữ nhắm mắt lại ngã xuống đất một cách thảm thương. Trên mặt cô có nước mắt, khóe miệng có máu, đằng sau vai cũng loang lổ máu, sắc mặt trắng bệch như người chết, nhưng cô vẫn không chịu hét to lên.
Hắn ta lạnh lùng nheo mắt lại, quay sang nháy mắt ra hiệu với hai tên đàn em từ ngoài cửa đi vào.
Hai gã này gật đầu, quay người đi ra ngoài tìm hai xô nước đá mang vào, hắt thẳng vào người Hạ Mộc Ngôn. Hạ Mộc Ngôn đã gần như ngất đi thì bất ngờ bị nước đá giội vào, từ từ mở mắt ra. Trước mắt vẫn là một khoảng đen tối, cô đau đớn đến nỗi có muốn kêu cũng không đủ sức.
Thấy cô tỉnh dậy, A Đồ Thái sải bước đến chỗ cô, từ từ ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô từ trên cao như đang nhìn một con kiến mình có thể giết chết bất cứ lúc nào: “Nếu mày không mở miệng ra nói, thì anh em của tao sẽ cho mày biết như thế nào mới là sống không bằng chết. Cũng không biết người phụ nữ từng ngủ với Lục Cẩn Phàm thì có hương vị như thế nào nhỉ. Làn da này trắng mịn màng quá, chỉ tát hai cái mà đã sưng đỏ thế này rồi…”
A Đồ Thái nói rồi nâng tay lên vuốt ve má cô.
Hạ Mộc Ngôn chợt ngoảnh mặt đi, cố gắng né tránh bàn tay của hắn. Lúc này A Đồ Thái đưa điện thoại cho cô, dùng mắt ra hiệu để cô lên tiếng.
Người cảnh giác như Mr.Control mà không nghe được thấy giọng nói của người phụ nữ này thì chỉ sợ kể cả cậu ta hoàn toàn tin người phụ nữ này là vợ mình, thì chưa chắc đã hành động bừa.
Nhất định phải bắt người phụ nữ này lên tiếng, nhất định phải để cậu ta tin đây là vợ mình, nhất định phải để cho Mr. Control từ trước đến nay xử sự bình tĩnh phải hoảng loạn lên. Nếu không thì kế hoạch của bọn chúng sẽ gặp trở ngại mà giậm chân tại chỗ. Hơn nữa, bọn chúng nấn ná ở lại Los Angeles cũng không hề thuận lợi. Ở đây không thể so với Campuchia, có quá nhiều hiểm nguy phải đối mặt.
Hạ Mộc Ngôn nhìn chiếc điện thoại hắn đưa đến, không nói không rằng nhưng ánh mắt ra vẻ do dự, cánh tay cứng ngắc thoáng đau đớn chậm rãi nâng lên như định nhận lấy điện thoại. A Đồ Thái lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, không đưa thẳng điện thoại cho cô nhưng vẫn chìa về phía cô.
Hạ Mộc Ngôn giơ cánh tay lên, vừa chạm được vào điện thoại thì không biết lấy được sức lực từ đâu, bất ngờ vung mạnh tay đập vào tay hắn. Khoảnh khắc điện thoại văng xuống đất, màn hình di động vỡ nát, nhưng điện thoại lại không hề bị ngắt như cô muốn.
“Đ*t!” A Đồ Thái chửi thề, co chân lên đạp mạnh lên người Hạ Mộc Ngôn.
Hạ Mộc Ngôn bị đạp cú này thì không nhịn được, rên hự một tiếng. Tuy tiếng rất nhỏ, nhưng điện thoại di động lại rơi ngay sát cô, âm thanh kia xuyên qua di động, truyền đến bên tai Lục Cẩn Phàm.
Đáy mắt yên tĩnh của Lục Cẩn Phàm vằn đỏ, điện thoại cũng đã bật loa ngoài từ trước, đến cả người đứng sau cũng nghe thấy.
“Ông Lục.” A K đang tức giận khẩn trương, nhìn thấy tín hiệu định vị trên máy tính thì chợt trầm giọng gọi.
Lục Cẩn Phàm quay lại nhìn thấy vị trí phát tín hiệu thì lập tức ngắt điện thoại, chộp lấy chìa khóa xe đi thẳng ra ngoài.
A K và những người khác vội vàng đuổi theo, gấp gáp thông báo cho Nam Hành đang trên đường tới. Khi họ vừa tắt máy ngước lên đã nhìn thấy Lục Cẩn Phàm bước lên chiếc SUV màu đen, lao nhanh về hướng mới phát ra tín hiệu bằng tốc độ đáng sợ!
Đồ Thái nhặt điện thoại lên thì phát hiện tín hiệu đã ngắt, không biết do Lục Cẩn Phàm ngắt hay điện thoại rơi xuống bị hỏng.
Hắn quay đầu lại cau có ra hiệu cho đàn em. Hai gã kia nhanh chóng xông đến xốc Hạ Mộc Ngôn từ dưới đất lên, đặt cô lên trên kệ kim loại duy nhất trong kho hàng tối tăm.
Vừa được đặt lên, mặt kim loại lạnh như băng làm cả người Hạ Mộc Ngôn run bắn. Nhờ ánh sáng của đèn pin, Hạ Mộc Ngôn mới nhìn thấy đống đồ bày la liệt trên chiếc bàn dài bên cạnh.
Một ống tiêm không biết đựng thuốc gì.
Một con dao, một khẩu súng.
Một chai thuốc màu đen rất cao.
Dây thừng.
Còn có cả mấy món đồ khác mà bình thường cô không bao giờ dám tưởng tượng đến.
Chẳng lẽ đây là nơi dùng hình tra tấn sao? Hay là cái gì?
Hạ Mộc Ngôn cứng đờ người khi nhìn mấy thứ đó. A Đồ Thái bước đến, nhìn thấy rõ nỗi sợ hãi đang từ từ dâng lên trong mắt cô thì lạnh nhạt nói: “Đến trưa mai, chỉ cần Lục Cẩn Phàm muộn năm phút thì tao sẽ cho mày thoải mái hưởng thụ cảm giác vô cùng tuyệt vời từ cái này.”
A Đồ Thái nói xong thì cầm ống tiêm lên vuốt ve trong lòng bàn tay: “Biết đây là cái gì không?”
Hạ Mộc Ngôn nhìn theo ống tiêm trong tay hắn, thấy vài giọt chất lỏng tuôn ra trên đầu mũi kim thì sống lưng buốt lạnh. Cô co quắp trên mặt bàn kim loại lạnh như băng định vùng lên, nhưng lại sợ hắn tiêm chất lỏng trong đó vào người mình.