Chương 1059:
Lục Cẩn Phàm thờ ơ đáp: “Người cậu ta phái đi đã tìm được trước đó rồi, thông báo hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Đây là chuyện của bọn họ, không cần nhúng tay vào. Trước khi đi tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Tắt máy, Lục Cẩn Phàm ném điện thoại sang một bên, nhìn hoành thánh vẫn còn nguyên trước mặt. Nhớ đến dáng vẻ thỏa mãn khi ăn tô hoành thánh kia của Hạ Mộc Ngôn thì mới hờ hững cầm đũa lên ăn.
***
Hai ngày sau khi Lục Cẩn Phàm trở về Mỹ, thoạt nhìn Hạ Mộc Ngôn vẫn làm việc bình thường, nhưng chỉ có cô tự biết trong lòng mình bất ổn thế nào.
Hai ngày trôi qua, cô vẫn nhịn không được mà kéo WeChat của Lục Cẩn Phàm ra khỏi danh sách đen. Đang định hỏi anh sau khi đến Mỹ có ổn không thì đã phát hiện Lục Cẩn Phàm đổi ảnh đại diện WeChat.
Nhưng bức ảnh được đổi lại là… tấm ảnh đêm hôm đó anh ôm cô ngủ trong phòng nghỉ của văn phòng. Hạ Mộc Ngôn ngủ say chưa tỉnh, tựa vào lòng anh, Lục Cẩn Phàm cứ thế mà chụp ngay trước mặt cô.
Lúc đó Hạ Mộc Ngôn ngủ rất say, không phát hiện anh chụp ảnh cô ngủ. Trong hình, gương mặt Hạ Mộc Ngôn rõ nét, tựa vào lòng anh, bên trên còn dính một góc cằm khôi ngô của người đàn ông. Mặc dù chỉ là một phần, nhưng cũng đủ để người thân quen nhìn một cái đã nhận ra ngay là Lục Cẩn Phàm.
Đúng là thua anh luôn, đổi ảnh chụp cô và phong cảnh ngoài cửa xe, thay bằng ảnh ôm cô ngủ. Cô thật muốn block anh một lần nữa.
Huyệt Thái dương của Hạ Mộc Ngôn giần giật, cô vừa cố nén sự kích động muốn chặn nick anh vừa gửi tin nhắn WeChat cho anh. Vốn Hạ Mộc Ngôn định hỏi thăm, nhưng cuối cùng lại biến thành: “Thừa cơ em ngủ mà chụp ảnh, sao trước đây em không phát hiện anh có sở thích này nhỉ. Anh lại còn dám lấy nó làm ảnh đại diện hả? Anh mà không đổi thì vĩnh viễn nằm trong danh sách chặn luôn đi!”
Sau khi gửi xong, nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời.
Hạ Mộc Ngôn nghĩ, chẳng lẽ sau khi kéo anh từ trong danh sách chặn ra thì lúc gửi tin sẽ không nhận được ngay? Hay xảy ra vấn đề ở đâu rồi?
Cô ngẫm nghĩ, rồi lại đợi nửa tiếng nữa, nhưng vẫn không hề có tin nhắn trả lời. Hạ Mộc Ngôn không thể làm gì khác hơn là lại gửi tiếp một icon đen mặt.
Một tiếng sau, vẫn không có gì đáp trả.
Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới sực nhớ ra, có lẽ sau khi trở về Mỹ, Lục Cẩn Phàm không có thời gian rảnh, hoặc là đã đổi một số di động khác? Hoặc là kể từ khi bị cô chặn, anh không dùng WeChat nữa?
Sau khi giúp anh đăng ký tài khoản này, cô hiếm khi chủ động nhắn tin cho anh. Nhưng chỉ cần cô nhắn, anh nhất định sẽ đáp lại, hơn nữa thời gian trả lời không quá lâu.
Anh bận lắm sao?
Thời gian đã trôi qua lâu rồi, dù Hạ Mộc Ngôn muốn gỡ hai tin nhắn kia thì cũng chẳng thể làm được, chỉ đành nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Lục Cẩn Phàm. Càng nhìn dáng vẻ mình tựa vào lòng anh ngủ thì cô lại càng ghét hơn. Nhưng dù cô nhìn chòng chọc cỡ nào thì ảnh đại diện này nằm vẫn nằm chình ình không thay đổi.
Hạ Mộc Ngôn biết rõ dáng vẻ ban ngày của mình thế nào.
Nhưng trước giờ cô không hề biết, hóa ra dáng vẻ của mình khi ngủ bên cạnh Lục Cẩn Phàm lại thế này.
Ấm áp, ngọt ngào, thậm chí ỷ lại như đã sớm thành thói quen trong lúc ngủ say.
Ỷ lại một cách vô điều kiện.
Đây là thói quen từ trước đến nay, hay là chỉ bởi vì tối hôm đó cô bị anh giày vò quá mệt…
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Hạ Mộc Ngôn gửi tin nhắn.
Lục Cẩn Phàm vẫn không hề gửi tin hồi âm, điện thoại cũng không thèm gọi.
Trong hai ngày này, Hạ Mộc Ngôn tạm thời đi công tác ở tỉnh bên cạnh. Khi trở về, cô vừa định đến công ty thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Lộ Dã.
***
Một giờ sau, Hạ Mộc Ngôn đứng bên ngoài cửa nhà hàng kiểu Pháp gần công ty, nhìn Tiêu Chấn Quân ngồi bên cửa sổ nhà hàng, rồi lại nhìn Tiêu Lộ Dã đang đứng bên cạnh chiếc xe đỗ ngoài bãi, đút một tay vào túi.
Hạ Mộc Ngôn bước về phía bãi đỗ xe. Tiêu Lộ Dã thấy cô bước đến, liền nhướng mày: “Thật sự không phải là anh dính lấy em không buông đâu, mà là mấy ngày qua ba anh ăn không ngon ngủ không yên. Ông ấy cứ muốn tìm em, nhưng lại sợ em không chịu gặp, chỉ đành để anh nghĩ cách hẹn em ra. Ông ấy muốn nói chuyện với em.”
“Từ khi nào anh biết tôi là em gái anh?” Hạ Mộc Ngôn không đáp lại những gì anh ta vừa nói, nhưng dù sao Tiêu Lộ Dã cũng đối xử với cô không tồi, Hạ Mộc Ngôn chẳng thể xem anh ta như kẻ thù, nên mới hỏi thẳng.