Chương 105:
Âm thanh trong trẻo thuần thục.
Nam Hành: “… Mì này còn rất phong phú, có cả trứng gà.”
Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt nói: “Cậu muốn ăn à?”
“À há.”
“Kiếp sau đi.” Giọng nói của Lục Cẩn Phàm không chút ấm áp cũng không nể tình vang lên từ đầu dây bên kia.
Sau đó điện thoại trực tiếp bị ngắt.
Nam Hành: “…”
***
Mười phút sau, bữa tối Hạ Mộc Ngôn mong chờ thật lâu cuối cùng cũng xuất hiện trên bàn ăn.
Cô hớn hở cầm đũa lên ăn một miếng. Một miếng này thật khiến cô cảm động chết đi được.
Lúc trước ở Ngự Viên, cô còn hăng hái háo hức, kiên trì muốn vào bếp thể hiện tài năng, tự cho rằng mình nấu mì cực kỳ ngon, nhất định sẽ khiến Lục Cẩn Phàm cảm động. Kết quả lúc đó Lục Cẩn Phàm chẳng cảm động chút nào.
Bây giờ ăn mì của anh nấu rồi, kỹ thuật của cô thật sự là…
Ha ha, hoàn toàn không đáng đưa lên bàn cân.
Ăn gần nửa bát mì, cô ngước mắt nhìn người đàn ông ngồi cùng bàn. Tuy rằng anh cũng ăn như cô, nhưng phong thái lại một mực thong dong ưu nhã.
Lục Cẩn Phàm vì ánh nhìn của cô mà ngước mắt lên, khẽ cong khóe môi: “Nhìn anh ngon hơn mì trong bát em sao?”
Hạ Mộc Ngôn nuốt xuống một sợi mì, rất muốn trả lời “đúng rồi”.
Nhưng lý trí bắt cô không trả lời loạn. Dù sao tối qua Tổng Giám đốc Lục mới vừa giải phóng tình thú. Bây giờ nếu cô dám tùy tiện nói bừa thì đoán chừng đêm nay cô lại không được ngủ.
Cô vừa ăn mì vừa ấp úng hỏi khẽ: “Có phải anh cũng biết chuyện hôm nay ở quán rượu thành Đông không?”
“Em mong anh không biết?” Giọng anh trầm thấp bình thản, âm thanh vẫn đầy từ tính êm tai.
Nhưng cô đã nghe ra ý anh rồi.
Quả nhiên!
Lúc đó cô đã cảm thấy có chút kỳ cục bởi vì mọi chuyện thuận lợi đến mức khó tin.
Xét tình huống lúc đó, chẳng phải Hàn Thiên Viễn đang trong trạng thái lo bóng lo gió, khốn đốn khắp nơi sao? Uống rượu thì uống rượu, dù hắn có đần độn thế nào cũng sẽ không ngu đến mức mang theo bạn gái từng có quá khứ chơi thuốc phiện đi cùng.
Suy cho cùng, nếu nữ minh tinh hạng ba chơi thuốc phiện đó xuất hiện bên cạnh hắn thì chắc chắn là họa vô đơn chí.
“Vậy, cô minh tinh hạng ba kia cũng là do anh sắp xếp? Có phải lúc em tới đó, thật ra các anh đã định ra tay với Hàn Thiên Viễn từ lâu rồi không?” Hạ Mộc Ngôn vốn dĩ đã thăm dò tình hình tối nay.
“Anh phải ra tay nhanh để hắn không có cơ hội đánh trả, nếu không em sẽ gặp nguy hiểm.” Anh thản nhiên kể lại, không có ý định giấu giếm chuyện này quá lâu.
Hạ Mộc Ngôn cúi xuống xì xụp ăn một gắp mì.
Nếu chuyện tối nay xảy ra dưới sự kiểm soát của Lục Cẩn Phàm, vậy tất cả nguyên nhân vì sao lại thuận lợi như vậy và câu trả lời cũng hợp logic.
“Sớm biết lúc đó anh ở bên cạnh theo dõi thì em đã không cố gắng như thế.” Hạ Mộc Ngôn lấy đũa chọc chọc sợi mì: “Em mong là việc em đột nhiên nhúng tay vào thế này sẽ không gây phiền toái cho anh.”
“Có thể có phiền toái gì chứ?”
Hạ Mộc Ngôn chống cằm nhìn anh, bỗng bật cười: “Cũng đúng, em cũng muốn nhân cơ hội này dạy dỗ tên họ Hàn kia, đánh rắn phải đánh dập đầu, nếu không em sẽ bứt rứt khó chịu lắm. Mà lúc đó anh đang ở gần, sao lại không nói với em một tiếng?”
Ánh mắt Lục Cẩn Phàm trầm tĩnh như biển: “Bây giờ đã thoải mái rồi phải không?”
Hạ Mộc Ngôn nhìn anh chằm chằm, bất chợt cười một tiếng.
Vậy đây là anh đặc biệt cho cô cơ hội trút giận hả?
Hạ Mộc Ngôn chu môi, cúi đầu tiếp tục ăn mì, nhưng lại không kìm được mà cười toe toét.
***