Chương 1042:
“Túi xách và điện thoại của em…”
“Tối qua Thẩm Mục đã xử lý rồi, nếu cậu ta tìm thấy trong phòng tiệc thì tối nay sẽ mang lại cho anh.”
Hạ Mộc Ngôn yên tâm, rồi lại nhớ đến một chuyện, chợt thốt lên: “Lục Cẩn Phàm, có phải tối qua anh không dùng biện pháp phòng ngừa gì không?”
Lục Cẩn Phàm lập tức lạnh lùng lườm cô: “Bà Lục, em hi vọng anh sử dụng biện pháp gì?”
“… Phiền anh rút lại hai chữ Bà Lục này đi. Ngày mai dù công ty có bận mấy thì em cũng nhất định đến Cục Dân chính kiểm tra, tránh để anh lợi dụng.”
“Được thôi, chỉ cần em muốn đi kiểm tra thì lúc nào anh cũng có thể đưa em đi.” Anh cúi xuống ghé sát cô: “Thân là chồng em, từ lúc để vuột mất lúc đầu rồi lại vì muốn thay đổi quỹ đạo cuộc sống của em mà không thể không bỏ qua lần nữa đã qua một thời gian rất lâu, nhưng về mặt luật pháp, danh nghĩa Bà Lục của em chưa bao giờ thay đổi. Anh không chỉ hưởng thụ quyền lợi làm chồng, mà còn thực hiện nghĩa vụ của một người chồng đối với em, vậy thì Bà Lục cũng nên cho anh thân phận của một người cha đi chứ. Hơn nữa, đêm qua anh bị em quấn chặt như vậy, em nghĩ làm sao anh có thời gian dùng biện pháp phòng ngừa?”
Hơi thở của anh khẽ lướt trên da thịt, làm rối loạn suy nghĩ của cô.
Nét mặt Hạ Mộc Ngôn thoáng mất tự nhiên, cứng đờ lại: “Điện thoại của anh trong phòng khách reo lâu rồi đấy, còn không đi nghe đi? Tổng Giám đốc Tập đoàn Shine bỗng dưng biến mất cả một ngày thứ Hai, chắc cũng không có ít chuyện gọi đến cần anh giải quyết. Mà, anh bảo Thẩm Mục mau tìm túi xách mang về cho em đi. Chắc điện thoại của em cũng reo không ít đâu.”
Cô nói rồi liền trùm chăn kín đầu, nằm thẳng xuống gối.
“Em nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa dậy thì đi tắm cho thư giãn. Trước khi trời tối sẽ người mang bữa tối đến đây.” Anh nói rồi quay người bước ra khỏi phòng ngủ.
Hạ Mộc Ngôn kéo chăn đang trùm trên đầu xuống nhìn theo bóng anh. Nhớ lại lúc mình quấn quýt níu lấy anh thì cô liền cảm thấy nóng đến hoảng loạn. Nhưng nhìn anh bây giờ, cô cảm thấy lúc bản thân vừa hỏi anh có dùng biện pháp phòng ngừa không thì anh lạnh lùng hẳn đi như thể đang tức giận?
Tuy nói chuyện đáng tiếc xảy ra ở Mỹ ba năm trước cũng không đến nỗi trở thành nỗi ám ảnh của cô. Lúc đó trải qua nhiều chuyện như vậy, lại thêm Tô Tuyết Ý lái xe tốc độ cao đẩy cô xuống xe, quả thật đứa bé không thể chịu nổi tình huống đó, đến cả Lục Cẩn Phàm cũng suýt mất mạng vì cứu cô.
Nhưng bây giờ, với tình trạng hôn nhân của họ, lại còn đang ở giai đoạn chưa giải quyết được vấn đề tình cảm, dù cô không bị bỏ thuốc thì cũng không nghĩ đến chuyện có cần phải dùng biện pháp phòng ngừa hay không. Cùng lắm cô cũng chỉ thắc mắc thế thôi, anh giận cái gì chứ?
Cô lại lật người, kéo chăn trùm lên đầu một lần nữa.
Cô cứ giấu mình trong bóng tối dưới chăn, tay gác lên trán, những hình ảnh mãnh liệt trên chiếc giường này cứ liên tục hiện lên trong đầu khiến hai tai cô từ từ nóng lên.
***
Trong phòng khách, Thẩm Mục đang gọi điện đến.
“Lục tổng, Thịnh Dịch Hàn vẫn còn sống nhưng chưa tỉnh. Cái gạt tàn kia khá nặng, lúc đó cô Hạ vì tự vệ nên ra tay rất mạnh, nhưng mạng người không rơi vào tay cô ấy, ít nhất bảo đảm tâm lý cô ấy sẽ không bị ảnh hưởng.” Giọng Thẩm Mục đều đều: “Còn chuyện tối hôm qua thì chúng ta đã tìm được toàn bộ chứng cứ có thể tóm gọn Tập đoàn Thịnh thị và phòng giao dịch của Hạ Mộng Nhiên rồi.”
Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt: “Ừ, cứ làm đúng trình tự luật pháp đi.”
“Chuyện này… tuy rằng chúng ta đi theo trình tự luật pháp nhưng dù sao họ đều tiến hành âm thầm. Mức độ phạm pháp điều tra được ở mặt bề ngoài đều rất nhẹ, cùng lắm cũng chỉ khiến họ ngồi tù vài năm, chứ không đủ tước đi quyền lợi cả đời.”
Giọng nói Lục Cẩn Phàm lạnh lẽo, chỉ một câu nói mà đã xử tử Thịnh thị và Hạ Mộng Nhiên: “Vậy thì làm cho nó đủ đi.”
Hạ Mộc Ngôn vẫn nằm trong chăn không chịu ra ngoài. Khi bữa tối được mang lên, Lục Cẩn Phàm đi vào gọi cô dậy ăn cơm, cô chỉ lười biếng đáp lại một tiếng rồi nằm ngủ tiếp. Lục Cẩn Phàm bước đến như định vớt cô từ trong chăn ra thì cô mới vội vàng quấn chăn vào lăn hai vòng, nói sẽ ra ăn ngay.
Sau khi ăn xong bữa tối, cô lại lăn ra giường. Lúc trước đã tiêu hao bao nhiêu thể lực như thế, bây giờ cô phải ngủ nghỉ đầy đủ thì mới có thể lấy lại sức.
Còn Lục Cẩn Phàm, cô thật sự thắc mắc không biết anh có phải là người hay không. Người luôn phải vận động trên giường là anh, cô chỉ nằm dưới chịu thôi mà cũng đã mệt đến thế này, trong khi anh không hề gặp vấn đề gì. Cô nghi ngờ nếu thuốc có tác dụng mạnh hơn, cô liều chết cứ ôm riết lấy anh không buông thì có phải anh vẫn tiếp tục được, rồi còn ép khô hơi sức cuối cùng của cô mới chịu thôi không.
Hơn bảy giờ tối, Thẩm Mục mang đồ của Hạ Mộc Ngôn bị rơi ở phòng tiệc đến, nói rằng nhân viên vệ sinh phòng tiệc ở khách sạn nhặt được rồi bàn giao cho phòng bảo vệ. Đồ đạc trong túi xách không bị mất, điện thoại di động của cô có mật khẩu, đương nhiên không dễ bị mở khóa. Hạ Mộc Ngôn kiểm tra một lượt rồi nói cảm ơn Thẩm Mục.
Thẩm Mục cười, nhưng mắt lại không dám nhìn Hạ Mộc Ngôn. Hạ Mộc Ngôn không có quần áo ở Quốc tế Oran, bây giờ cô đang mặc áo sơ mi của Lục Cẩn Phàm, bên dưới mặc một cái quần dài không biết phải xắn lên bao nhiêu lượt. Nhưng cổ áo sơ mi không cao, không che được mấy dấu vết mập mờ trên cổ, chỉ cần liếc mắt là cậu ta đã biết rốt cuộc tình hình chiến đấu ngày hôm qua kịch liệt đến độ nào.