CHương 1031:
Nhưng mà vào đúng lúc này, anh ta đã kề sát bên tai cô, hơi thở nóng rực phả vào lỗ tai cô: “Tôi rất tỉnh táo, Hạ Mộc Ngôn! Tôi quá tỉnh táo để biết rõ rằng mấy năm nay, rốt cuộc em đã biến thành cơn ác mộng đáng sợ như thế nào. Em vẫn luôn tồn tại trong giấc mộng của tôi, khiến ngoài cách giở thủ đoạn với em ở trong mơ ra, đối mặt với những người đàn bà khác tôi chỉ cảm thấy ghê tởm. Nếu bây giờ, em thật sự đang ở ngay trước mặt tôi thì sao tôi có thể không đi hưởng thụ cơ chứ?”
Lời nói của Thịnh Dịch Hàn vô cùng thâm tình, nhưng Hạ Mộc Ngôn càng nghe, thì càng run rẩy. Cô đã biến thành ác mộng của anh ta từ khi nào?
Rõ ràng anh ta mới là ác mộng đáng sợ nhất của cô từ nhiều năm trước!
Vừa nghe nói anh ta giở trò với mình trong mộng là cô lại cảm thấy vừa ghê tởm vừa đáng sợ. Cô định giơ chân phải lên để tấn công thân dưới của anh ta nhưng lần này Thịnh Dịch Hàn đã có đề phòng trước, một tay đè chân của cô lại, tay kia thò ra sau lưng đã bị kéo khóa áo của cô. Anh ta vừa mới mơn trớn tấm lưng trắng nõn trơn bóng thì cô gần như nổ tung mà run rẩy thét lên chói tai: “Không được chạm vào tôi!”
Có lẽ là âm thanh do Hạ Mộc Ngôn phát ra rất thê lương và bén nhọn, bàn tay của Thịnh Dịch Hàn hơi khựng lại. Hạ Mộc Ngôn thừa dịp anh ta tạm dừng mà muốn vùng ra. Kết quả, cổ cô bỗng nhiên đau đớn, không ngờ Thịnh Dịch Hàn lại cắn cổ cô một cái.
Hạ Mộc Ngôn cố nén cơn đau, nhưng cũng nhờ nó mà cô mới có thể giữ được sự tỉnh táo cao nhất. Cô nhìn láo liên bốn phía, thoáng thấy cái gạt tàn bằng thủy tinh trong suốt trên bàn bên cửa sổ cách đó không xa.
Cô hít sâu một hơi, dựa vào các huyệt đạo và các điểm dễ bị đau đớn nhất trên cơ thể mà Phong Lăng đã từng dạy, dùng gót chân trần đạp mạnh vào giữa xương bắp chân của anh ta.
Thịnh Dịch Hàn bị cơn đau ở bắp chân giội lên mà phải nheo mắt lại, cương cứng trong tích tắc. Hạ Mộc Ngôn lại tiếp tục tấn công vào bắp chân bên kia của anh ta. Anh ta tưởng cô muốn đánh vào hạ bộ, nhưng không ngờ cô lại nhằm vào bắp chân. Lần này kể cả anh ta có giơ tay lên đỡ kịp thì cũng không đúng chỗ nên bị chân Hạ Mộc Ngôn đạp trúng, cả hai xương đùi bắp chân đều đau đến tê dại.
“Em…” Thịnh Dịch Hàn không ngờ Hạ Mộc Ngôn lại có võ. Anh ta nhớ cô chưa bao giờ học võ phòng vệ, mà kể cả có từng học thì cũng không thể nào biết được cách…
Nhưng Hạ Mộc Ngôn không thèm nhìn anh ta lấy một cái. Nhân lúc đùi Thịnh Dịch Hàn đang đau đến tê dại, không thể chống đỡ được, Hạ Mộc Ngôn cắn răng đẩy anh ta lảo đảo lùi ra sau hai bước, thoáng cái đã thoát khỏi vòng tay của đối phương. Từ tận đáy lòng, Hạ Mộc Ngôn thầm cảm ơn trước đây Phong Lăng đã dạy cô những chiêu này.
Vốn dĩ lúc ban đầu cô chỉ tập nửa người trên, bao gồm võ tay và huyệt đạo. Nhưng trước khi rời khỏi Luân Đôn, Phong Lăng đã dành một tuần để dạy cô về huyệt đạo ở đùi. Vì học qua quýt nên Hạ Mộc Ngôn cũng chưa bao giờ dùng đến chiêu này, vừa rồi cô chỉ đánh liều một phen, không ngờ lại đá trúng.
Thịnh Dịch Hàn đã từng là bác sĩ khoa chỉnh hình, nên đã nhanh chóng nhận ra đòn tấn công của Hạ Mộc Ngôn chỉ nhắm vào hai huyệt đạo trên bắp chân. Trong vòng khoảng nửa phút, anh ta đã bình tĩnh lại khi phát hiện ngoài việc chân đau nhói ra thì không có vấn đề gì. Anh ta nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn lao vọt đến cửa sổ nhanh đến nỗi chiếc rèm trước cửa sổ đóng kín cũng phải lay động.
Cô chạy sang đó làm gì?
Không mở được cửa phòng, không lẽ cô muốn nhảy cửa sổ?
Đây là tầng mười của khách sạn!
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Thịnh Dịch Hàn nhịn đau bước nhanh lại: “Hạ Mộc Ngôn! Quay lại!”
Chân anh ta rất dài, Hạ Mộc Ngôn vừa vọt đến chiếc bàn cạnh cửa sổ, tựa người vào điều chỉnh lại hơi thở rối loạn vì thuốc phát tác thì anh ta đã sải ba bốn bước đến bên cạnh, giật cánh tay cô kéo lại, ôm siết vào lòng: “Kể cả hôm nay em có đá gãy hai chân tôi thì tôi cũng sẽ không buông tha cho em đâu. Đừng chống cự nữa, không biết trong rượu có bao nhiêu thuốc, ít ra bây giờ em cũng đang rất muốn, chẳng phải sao?”
Hạ Mộc Ngôn giật cánh tay ra đằng sau, nắm chặt một góc bàn, run rẩy nói: “Thịnh Dịch Hàn, tôi cho anh cơ hội cuối cùng, buông tôi ra, đừng đụng vào tôi!”
Vậy mà khi nghe thấy câu dọa dẫm yếu ớt bất lực của cô thì anh ta chỉ cười một tiếng, như thể nhận thấy cô quá ngây thơ. Anh ta cúi xuống hôn tai cô, rồi kiên quyết nói: “Đêm nay, ở đây, em là của tôi…”
Anh ta còn chưa nói dứt câu, Hạ Mộc Ngôn đã không do dự vung tay lên đập vào đầu anh ta. Một tiếng kêu trầm đục vang lên, đồng thời cả người Thịnh Dịch Hàn bỗng nhiên chấn động cứng đờ.
Hạ Mộc Ngôn run lẩy bẩy tựa cả người vào cạnh bàn, nhìn bàn tay vốn đang ôm siết lưng mình dần dần thả lỏng. Anh ta nhìn cô khó tin, rồi từ từ khuỵu xuống cho đến khi ngã quỵ xuống đất.
Ngay lúc ngã xuống đất, Thịnh Dịch Hàn gần như không nói nên lời, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc gạt tàn thủy tinh nặng nề không biết đã ở trong tay Hạ Mộc Ngôn từ lúc nào. Anh ta nhìn một góc của chiếc gạt tàn có dính vết máu, còn tay Hạ Mộc Ngôn vẫn run rẩy nhưng lại nắm chặt chiếc gạt tàn đó. Anh ta nhìn cô đăm đắm một lúc lâu, cho đến khi ánh đèn vàng vọt trước mắt dần trở nên mờ ảo, chậm rãi nhắm mắt lại…
Hạ Mộc Ngôn nhìn người đàn ông nặng nề ngã xuống. Vừa rồi cô đã dồn hết sức tay để đập vào gáy anh ta. Cô không biết lúc nãy mình ra tay có nặng hay không, nhưng một người cao to như Thịnh Dịch Hàn cũng phải ngã sụp xuống không dậy nổi, rồi chỉ trong nháy mắt máu từ gáy chảy xuống thấm đẫm cả vai áo choàng tắm trên người. Hạ Mộc Ngôn run rẩy quẳng chiếc gạt tàn xuống đất, tay chân như nhũn ra, lảo đảo ngồi xuống đất, tựa hồ không gượng dậy nổi.
Có phải cô giết người rồi không?