Cái gọi là ngày mai gặp của Lục Cẩn Phàm đã bị cho vào giấc ngủ, cô hoàn toàn không có ý định đi gặp anh.

 

Loại đàn ông bày mưu tính kế này, có lẽ bây giờ chỉ có cô mới là người có thể khiến anh mất đi kiểm soát. Cảm xúc của cô, sự tự do của cô, suy nghĩ của cô, anh đều không thể kiểm soát, thỉnh thoảng để anh tính sai một chút, ít nhất trong lòng Hạ Mộc Ngôn còn có thể tìm lại cảm giác cân bằng.

 

Ngày hôm sau, Hạ Mộc Ngôn đang chuẩn bị về nhà họ Hạ thì đột nhiên nhận được lời mời từ hội từ thiện của phía chính quyền vừa mới nhậm chức trong thành phố. Hội tự thiện này sẽ tổ chức một bữa tiệc từ thiện, mời hơn phân nửa những nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh ở Hải Thành. Nói là hội từ thiện, thật ra chẳng qua là muốn lôi kéo những người giàu có trong thành phố. Dù sao trước giờ cũng không phân biệt quan chức và doanh nhân, huống chi lại còn là chuyện từ thiện, rất cần sự hợp tác của các doanh nhân.

 

Tiệc tối của buổi từ thiện sẽ được tổ chức vào tối mai. Không phải họ cố tình không cho Hạ Mộc Ngôn thời gian chuẩn bị, thật ra ba ngày trước đã có người nhận được thiệp mời rồi, nhưng vì Hạ Mộc Ngôn bị các lãnh đạo thành phổ hiểu lầm, cho rằng tác phong của cô thật sự không đứng đắn, nên hoàn toàn không có ý định đưa cô vào danh sách được mời. Kết quả, cô đột nhiên rửa sạch những tiếng xấu kia, bấy giờ họ mới bổ sung thiệp mời gửi lại cho cô.

 

Vì vậy, lúc cô nhận được thiệp mời thì chỉ còn một ngày nữa là đến bữa tiệc.

 

Thế nên Hạ Mộc Ngôn không kịp về nhà họ Hạ, mà dành thời gian đi chọn một bộ váy dạ hội.

 

Ban đêm, Hạ Mộc Ngôn nhắm mắt nằm trên giường, nhưng hôm qua ngủ quá nhiều, dẫn đến đêm nay mất ngủ.

 

Cô cầm điện thoại lên xem, lại trông thấy ảnh đại diện WeChat của Lục Cẩn Phàm, nhìn sao cũng thấy khó chịu. Thế là cô dứt khoát lên mạng tìm mấy tấm hình núi băng, sau đó gửi cho Lục Cẩn Phàm.

 

Cô vừa gửi qua một phút, anh đã nhắn lại: “?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “Mau đổi ảnh đại diện của anh đi! Mấy tấm hình núi băng này thích hợp để anh làm ảnh đại diện đấy, rất phù hợp với tính cách của anh, đừng để hình em nữa.”

 

Lục Cẩn Phàm: “?”

 

Lại là một dấu chấm hỏi.

 

Không biết lúc này anh đang bận hay đang làm gì, Hạ Mộc Ngôn không kìm được, lại nhắn cho anh một câu: “Mau đổi hình đi.”

 

Lúc này rốt cuộc anh cũng gõ chữ gửi qua, nhưng lại ngắn gọn dứt khoát khiến người ta tức giận: “Không đổi.”

 

Hạ Mộc Ngôn áp điện thoại lên miệng, gửi cho anh một tin nhắn thoại: “Lục Cẩn Phàm, nếu anh còn lấy hình em làm ảnh đại diện, có tin em block anh không?”

 

Nhưng anh nhắn lại là: “Đừng lộn xộn.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Cô bỗng ném điện thoại bên cạnh gối đầu, cứ nằm như thế, đưa mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ.

 

Thật ra, suy nghĩ kỹ lại, nhiều năm như vậy, trước giờ Lục Cẩn Phàm cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô. Nếu thật sự chưa ly hôn, thì trái tim rối rắm của cô cũng coi như được an ủi. Chuyện duy nhất anh khiến cô tức giận bất bình chính là trước giờ anh luôn lý trí và bình tĩnh trước bất cứ cảm xúc nào.

 

Người bình tĩnh quá mức thật ra rất đáng sợ, đúng không?

 

Nhắm mắt im lặng trong chốc lát, cô bỗng cầm điện thoại lên lần nữa, ấn mở WeChat của Lục Cẩn Phàm, nhanh chóng block nick anh.

 

Nhìn anh ngoan ngoãn nằm trong danh sách bị block thì Hạ Mộc Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm, sảng khoái chỉnh điện thoại thành im lặng, định đi ngủ.

 

Nhưng vừa nhắm mắt không lâu, cô chợt cảm thấy có ánh sáng lờ mờ loé lên. Cô mở mắt, nghiêng đầu đã nhìn thấy màn hình di động của mình đang phát sáng, hơn nữa đã sáng một lúc rồi.

 

Cô ngó đầu nhìn thử, quả nhiên là Lục Cẩn Phàm gọi tới. Hạ Mộc Ngôn nhìn chằm chằm vào dãy số mà cô vẫn chưa lưu từ sau khi về nước, cho đến khi di động sắp tự động ngắt mới đưa tay nhận điện thoại. Vào khoảnh khắc rốt cuộc cô cũng bắt máy, điện thoại chỉ im lặng trong chốc lát, tiếp đó, anh cất giọng trầm thấp tựa như mang theo ý cười và không hề bất ngờ: “Block anh thật sao?”

 

“Đã muộn như thế này rồi, chẳng qua bởi vì muốn lên WeChat để block anh thôi. Anh có đến mức phải gọi điện cho em không? Có để cho người khác ngủ cho ngon hay không hả?” Hạ Mộc Ngôn phỉ nhổ.

 

Anh thản nhiên nói: “Đã muộn như thế này rồi, chỉ vì cái ảnh đại diện từ đầu tới giờ không thay mà em block anh?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

“Em đi ngủ đây, lúc nào anh thay thì em sẽ kết bạn lại với anh.” Dứt lời, Hạ Mộc Ngôn không đợi anh nói thêm gì mà nhanh chóng tắt máy, để tránh cho mình bị anh nói đến nghẹn lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play