Chương 1001:
Kể cả có là người nhà quê ở nông thôn thì chủ yếu cũng là người chất phác hiền lành. Người chỉ có thể dùng từ da mặt dày để tả như bác Cả thì đúng là hiếm có.
Lục Cẩn Phàm vẫn giữ thái độ lãnh đạm, quét mắt qua bác Cả, khóe môi thoáng nhếch lên thành một đường cong lạnh lẽo: “Vợ chồng với nhau, chẳng phải vợ cầm tiền là rất bình thường sao? Thẻ của tôi cũng do Mộc Ngôn cầm nên cũng gặp chuyện bất trắc, hôm nay tất cả bị khóa hết rồi.”
Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt bác Cả vỡ vụn. Bà ta đột ngột liếc sang nhìn Tống Tư Tư và Tống Khả Khả. Hai chị em nhà này đều bị Lục Cẩn Phàm mê hoặc, hồn phách đang lên mây, nhưng câu nói của anh lại như chậu nước hắt vào hai ả.
Thấy mẹ trừng mắt lườm mình, Tống Tư Tư bối rối cau mày nói: “Các người là hạng người có tiền, sao có chuyện không rút được tiền trong thẻ của mình? Quả thật trong ví của chị họ có rất nhiều thẻ, bọn em cũng không nhìn tên trên từng thẻ, nhưng hai người gộp lại cũng không thể chỉ có mấy cái như vậy được…”
Cuối cùng tầm mắt Lục Cẩn Phàm mới nhìn sang Tống Tư Tư, anh thờ ơ lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Đã có thẻ đa năng rồi thì còn phải cần đến bao nhiêu thẻ nữa?”
Tống Tư Tư nghẹn họng.
Quả thật, tấm thẻ đen kia ít nhất cũng phải có chục triệu trở lên. Nếu nói cái thẻ đen kia là thẻ không có mức giới hạn trên toàn cầu thì lại càng không cần phải mang thẻ khác trong ví tiền. Dường như những người có tiền như thế này không cần đến thẻ tín dụng hay những loại thẻ vô ích khác, chỉ cần một cái thẻ là đủ dùng. Huống hồ số thẻ trong ví của Hạ Mộc Ngôn cộng lại cũng không hề ít.
“Nhưng…” Tống Tư Tư vẫn không cam tâm, thấy Hạ Mộc Ngôn kết hôn lại càng không cam lòng, nhất là khi chồng cô lại là một người như bước ra từ tivi. Mấy diễn viên nam cực kỳ có nhan sắc cũng không sánh được với khuôn mặt này của anh. Đến cả vóc người cao lớn của anh cũng rất hoàn hảo. Chỉ riêng những chuyện này thôi đã khiến cho tim gan hai chị em nhà này cay đắng khó chịu, bây giờ nếu cả tiền cũng không có được thì chắc hai cô ả sẽ ấm ức mà mất ăn mất ngủ đến mấy ngày.
Lục Cẩn Phàm ngắt lời cô ta: “Các người tự nhận là người thân của cô ấy, vậy mà đêm qua cô ấy sốt cao cả đêm cũng không ai biết. Hiếm khi Mộc Ngôn tự đi đâu một mình nên tôi không yên tâm, cả đêm lái xe đến đây tìm. Thế mà vừa đến nơi thì đã thấy cục cưng yêu dấu của mình nằm mê man cả đêm trên giường, liên tục sốt cao không tỉnh, dưới đất còn nguyên một hộp mì ăn liền đội mưa mua về từ đêm qua. Rõ ràng đến cả cơm tối mà các người cũng không để dành cho cô ấy. Cô ấy đã bao giờ phải chịu ấm ức như vậy hả? Cô ấy nể tình các người là họ hàng ruột thịt nên mới nhẫn nhịn mấy ngày. Nhưng tôi thấy có vẻ như các người không biết trời cao đất dày, cứ tưởng cô ấy hiền lành nên có thể dễ dàng bắt nạt?”
Giọng nói của anh ôn tồn điềm đạm nhưng lại lạnh như từng mảnh băng vụn, khiến cho người ta không rét mà run.
Hạ Mộc Ngôn không bị mảnh băng văng vào, nhưng lại nổi hết cả da gà lên!
Cục cưng yêu dấu? Cái quái gì thế?
“Không phải… không phải như vậy đâu… Tối hôm qua rõ ràng nó nói nó không đói bụng…”
Câu trả lời của bác Cả đã khiến người ta hoàn toàn hiểu, bà ta hoàn toàn thờ ơ với chuyện sống chết của Hạ Mộc Ngôn. Rõ ràng đã nghe nói đêm qua Hạ Mộc Ngôn sốt cao đến mê man, nhưng bà ta không hề mở miệng hỏi thăm chuyện ốm đau của cô mà chỉ nôn nóng giải thích không có chuyện mình không để phần cơm cho Hạ Mộc Ngôn.
Hạ Mộc Ngôn lạnh lùng mím môi, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì trước đây mẹ đã rời khỏi đây.
“Buổi tối con gái bà không ngon miệng không ăn gì, bà có chuẩn bị ít cơm tối trong tủ lạnh, để nửa đêm con bà đói bụng lấy ra hâm nóng ăn không?” Lục Cẩn Phàm nhìn bà ta, đôi mắt đen láy ánh lên tia lạnh lùng khó chịu. Hình ảnh Hạ Mộc Ngôn đáng thương trần như nhộng nằm co quắp trong chăn lại hiện ra trước mắt anh, nhớ lại chỉ càng khiến ánh mắt anh thêm phần lạnh lẽo mà thôi.
Miệng bác Cả run rẩy, nửa ngày không thốt ra được một chữ.
“Bình thường Mộc Ngôn ở bên tôi chưa bao giờ phải chịu khổ sở như vậy. Hiếm hoi lắm cô ấy mới về thăm nhà bà ngoại mà chuyện gì cũng phải trải qua. Bây giờ cô ấy còn lòng dạ đứng ở đây xem như cũng đã là hiền lành lắm rồi. Nếu là tôi, ai dám làm càn trước mặt cô ấy, thì chắc chắn tôi sẽ làm người đó phải trả giá rất đắt. Vừa rồi Mộc Ngôn quay về lấy đồ đạc của mình, nếu tôi không nhìn lầm, có phải bà giơ tay lên định đánh cô ấy không?”
Giọng nói nam tính lạnh lùng của anh vang lên bên cạnh cô. Hạ Mộc Ngôn liếc mắt nhìn sườn mặt hờ hững lạnh lùng của anh. Bình thường anh không nói nhiều, hiếm khi nói một lúc mấy câu như vậy mà câu nào cũng vì cô.
Cô mấp máy môi.
Bác Cả vốn định lên tiếng để gỡ lại ít thể diện, nhưng bà ta vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ngay ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng của anh. Tia nguy hiểm lộ ra trong ánh mắt đó khiến bà ta không kìm được mà rùng mình. Dường như bà ta còn dám nói một tiếng làm cho Hạ Mộc Ngôn không hài lòng thì anh sẽ khiến cho bà ta phải trả giá thật đắt, vì vậy bà ta lập tức trở nên biết điều.
“Vừa rồi… vừa rồi là… chỉ là hiểu lầm…” Bác Cả dời tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Cẩn Phàm nữa. Bà ta cảm thấy người đàn ông này hoàn toàn không phải là người hiền lành dễ trêu chọc. Những người như bà ta ở nơi xa xôi hẻo lánh này mà đắc tội với anh thì chắc sẽ như con kiến, có thể bị giẫm chết bất cứ lúc nào.
Bác Cả dứt khoát lén cấu mạnh vào thắt lưng Tống Tư Tư và Tống Khả Khả đang đứng bên cạnh. Ngay lập tức hai chị em hiểu ý đỏ lựng mắt phối hợp với mẹ, nghẹn ngào khẽ nói bên cạnh: “Đúng vậy đúng vậy, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi… chị họ đừng chấp chúng em, chỉ là hiểu lầm thôi…”