Chương 100:
Lục Cẩn Phàm thờ ơ đẩy tư liệu trên bàn, xấp tư liệu trượt xuống cuối bàn, cất giọng nhẹ bẫng: “Nếu đã là bạn cũ, có thể nắm trong tay mạch máu kinh tế trong giới này một lần nữa, lại có thể báo thù cho Hạ Mộc Ngôn, có gì không được?”
Nam Hành nhíu mày, trong mắt ẩn chứa sự châm chọc: “Nhiều năm vậy rồi tôi mới phát hiện ra, thật sự có người phụ nữ có thể làm thay đổi quyết định ban đầu của cậu. Lúc trước dứt khoát rời đi, bây giờ lại vì Hạ Mộc Ngôn mà…”
Nam Hành ngừng lại trong chốc lát, sau đó cười sâu xa: “Lẽ nào giấy đăng ký kết hôn thật sự có uy lực mạnh đến thế? Hay là cô ấy thật sự có bản lĩnh gì? Xem ra tôi phải thay đổi cách nhìn với cô Hạ rồi.”
Giọng nói của Lục Cẩn Phàm lạnh như sương tuyết: “Tôi thấy Lục cảm với người có thể bỏ Lục vợ mới cưới ở Mỹ hai năm, thậm chí đến nay còn chưa từng gặp lại như cậu.”
Nam Hành: “…”
Điện thoại trên bàn làm việc rung lên, Lục Cẩn Phàm nhìn thoáng qua, là Tần Tư Đình gọi tới, bèn cầm điện thoại lên nghe.
“Cậu còn ở công ty không?” Giọng nói lười biếng của Tần Tư Đình xen lẫn ý cười không rõ.
“Có việc gì?”
“Ban nãy vợ cậu đột nhiên đến bệnh viện của bọn tôi.”
Nét mặt Lục Cẩn Phàm khẽ thay đổi: “Cô ấy đến bệnh viện?”
“Đúng vậy, Hạ Mộc Ngôn đã gọi điện hẹn trước bác sĩ khoa xét nghiệm để đến xét nghiệm máu và làm một loạt các kiểm tra khác. Sau khi biết được tối qua mình đã uống thứ gì thì cô ấy cầm giấy xét nghiệm đi rồi.” Tần Tư Đình cười nhẹ, lười biếng nói: “Tôi đoán đêm nay cô ấy sẽ không chịu ngồi yên đâu, có lẽ định đi báo thù, bởi vì tôi mới thấy cô ấy đến cửa hàng đồ chơi tình dục gần bệnh viện mua một lọ thuốc gì đó.”
Lục Cẩn Phàm để điện thoại xuống, ánh mắt trầm tĩnh xa xăm.
“Hàn Thiên Viễn còn ở trong quán bar thành Đông không?” Anh lạnh nhạt hỏi.
Bây giờ Chu Nghiên Nghiên vẫn đang nằm trong bệnh viện, Hạ Mộc Ngôn muốn dùng gậy ông đập lưng ông thì chỉ có thể đi tìm Hàn Thiên Viễn.
Vừa rồi Nam Hành đã nghe được nội dung cuộc điện thoại, lạnh lùng nói: “Từ tối qua đến giờ hắn ta vẫn chưa dám về nhà họ Hàn. Cổ phiếu của nhà họ Hàn rớt giá thê thảm trong vòng một đêm, mọi người đang rối tung, tạm thời vẫn chưa biết tên phế vật đó sống chết thế nào. Hắn trốn trong quán rượu nhỏ sống mơ mơ màng màng một ngày một đêm, bây giờ chắc đã bất tỉnh nhân sự rồi. Giẫm vào tay hay giẫm vào của Hạ của hắn thì chỉ vài phút sau là có thể khiến hắn thấy máu.”
Lục Cẩn Phàm hờ hững nói: “Trước tiên đừng động tới hắn, đợi Hạ Mộc Ngôn tới để cô ấy tự xử.”
Nếu cô đã muốn báo thù, vậy anh sẽ cho cô cơ hội khoái chí.
Nam Hành nghe xong thì “xùy” một tiếng: “Để cô ấy tự xử lý? Vậy có cần tôi phái mấy tên vệ sĩ lén đi theo để cô ấy tưởng mình tự tay bắt được tên cháu trai Hàn Thiên Viễn này không?”
Lục Cẩn Phàm thản nhiên cong môi: “Vậy càng tốt.”
“…” Nam Hành lạnh lùng châm chọc: “Quen biết cậu mấy chục năm, giờ mới biết Lục Cẩn Phàm cậu đúng là cưng chiều vợ đến phát rồ.”
Lục Cẩn Phàm lạnh nhạt liếc anh ta một cái: “Xấu hổ quá hả?”
Nam Hành nhếch môi cười khẩy.
***
Hạ Mộc Ngôn cầm giấy xét nghiệm trong tay.
Thuốc mà Chu Nghiên Nghiên đã chuốc cô quả thật là một loại dung dịch kích dục gì đó rất khó kiếm trên thị trường, tương tự như loại Viagar mà mấy năm sau rất có tiếng bên Mỹ. Hiệu quả của thuốc rất mạnh, chỉ cần bôi nhiều lên miệng ly, miễn là nước bọt dính vào một chút cũng đủ làm tinh thần hưng phấn, bị dược tính ảnh hưởng.
Trước cửa quán rượu nhỏ ở thành Đông, Hạ Mộc Ngôn mới vừa dùng tiền thuê mấy tên lưu manh trẻ tuổi gần đó đi điều tra tình hình.
Cô xác định được Hàn Thiên Viễn quả thật đang ở bên trong, hơn nữa còn thu hoạch được một chuyện lớn khác, đó là tiểu minh tinh hạng ba mà Hàn Thiên Viễn qua lại cũng đang ở bên trong. Cô tiểu minh tinh này từng chơi thuốc phiện, là một tai họa mà người trong giới chỉ muốn tránh xa.
Hạ Mộc Ngôn lạnh nhạt đưa chai rượu đã chuẩn bị kỹ cho mấy tên côn đồ, nhìn bọn chúng ra hiệu: “Chuyện này sẽ không liên lụy đến các cậu. Sau khi làm xong thì các cậu lập tức rời khỏi đây. Xem như đêm nay các cậu chưa từng tới.”
Mấy tên côn đồ gật đầu, xem ra bọn chúng đã từng làm không ít chuyện trộm cắp. Huống chi cô gái xinh đẹp trước mắt này còn hào phóng cho bọn chúng khá nhiều tiền. Bọn chúng nhanh chóng trà trộn vào quán bar.
Nửa tiếng sau, bọn chúng huýt sáo đi ra như không có chuyện gì. Vừa ra khỏi cửa, bọn chúng liền đưa mắt ra hiệu với Hạ Mộc Ngôn ở đằng xa, sau đó lặng lẽ chuồn đi.
Hạ Mộc Ngôn đứng ngoài quán bar trong chốc lát rồi đi thẳng vào trong.