Edit: Shuri
Beta: Sâu
(Mốc meo rồi (╥ω╥') )
Hai người đến gần nhà gỗ, chỉ thấy trên giường gỗ đơn sơ có người đang ngồi khoanh chân, khí chất lạnh nhạt, ánh mắt ôn hòa nhìn bọn họ.
Diệp Thu mím mím môi, một tia dị sắc chợt lóe qua trong mắt, cậu thật sự không nghĩ tới, xã hội hiện đại còn có thể tồn tại kiểu người nhìn qua không vướng chút bụi trần như vậy.
Thân mặc đạo bào, tóc trắng dài tạo thành búi, nước da hồng hào, khuôn mặt ôn hòa, cả người như lóe ánh sáng nhu hòa.
Đồng tử Diệp Cẩn hơi hơi co rụt lại, trực giác nói cho hắn biết, người trước mặt này tuy rằng nhìn qua không hề có tính xâm lược, nhưng mà, rất mạnh!
Yên lặng cầm tay Diệp Thu, Diệp Cẩn nói: "Vô tình quấy rầy, xin thứ lỗi!"
Khóe miệng người kia nhẹ nâng, cười nhẹ nhàng ôn hòa: "Có duyên tức là khách, thí chủ khách khí."
Tiểu An vì kinh ngạc mà há hốc miệng, trong lòng có chút bất đắc dĩ, sư phụ lại lừa gạt người ta...
Đặt con thỏ trong tay xuống đất, nhóc nói: "Sư phụ, nấu cơm."
Khóe miệng Đạo Hằng vừa hơi hơi kéo ra, khí thế không vướng bụi trần nháy mắt tan tành, bất đắc dĩ liếc nhìn đệ tử nhà mình một cái, đứng lên xách con thỏ ra ngoài xử lý.
"!!!" trong nháy mắt Diệp Thu cảm thấy rối loạn, nhìn nhìn đạo sĩ tay áo bay bay tiên phong đạo cốt(*), lại nhìn nhìn tiểu đạo sĩ vừa nhảy lên giường ngồi, yên lặng xoa xoa mắt.
(*) "Tiên phong, đạo cốt – 仙 風 道 骨" là một thành ngữ gốc Hán: Có phong thái, phẩm cách cao thượng của một bậc vĩ nhân, ví như có phong thái của tiên, cốt cách của người có đạo đức".
Vừa rồi là nói ai không vướng bụi trần?
Là hoa mắt đó o(╯□╰)o
Ý cười trong đáy mắt xoẹt qua, Diệp Cẩn buông tay Diệp Thu ra, ánh mắt dạo một vòng trên người Đạo Hằng đang lột da làm thịt thỏ, khoé miệng nhếch lên nụ cười thú vị.
"Sư phụ, lại ăn thỏ nướng nữa hở?" Tiểu An nhìn thịt thỏ nhanh chóng được nướng xong, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp nhăn thành trái khổ qua.
Tay nghề sư phụ quả thật rất tốt, nhưng mỗi ngày đều ăn thì ngán chết!
Đạo Hằng gõ nhẹ lên trán nhóc một cái, răn dạy: "Có cái để ăn là tốt lắm rồi! Có phúc mà không biết hưởng."
"He he!" Tiểu An ôm trán nhìn nhìn hai người Diệp Thu, "Sư phụ không phải giả vờ, con sẽ không nói cho người khác biết là người chỉ biết nướng thịt đâu!"
Lắc đầu bất đắc dĩ, Đạo Hằng không để bụng đệ tử bán đứng chính mình, nhìn về phía Diệp Thu nói: "Anh bạn, có muốn nếm thử không? Tay nghề của ta cũng không tệ lắm."
Mỉm cười gật đầu, Diệp Thu cũng khoanh chân ngồi xuống như bọn họ, vươn tay tiếp nhận hai xâu thịt thỏ nướng từ Đạo Hằng, đưa Diệp Cẩn một cây.
Diệp Thu vốn chỉ là lễ phép cắn thử một miếng, không ngờ tới thịt thỏ vừa thơm lại mềm, ăn thực ngon!
Giơ ngón tay cái với Đạo Hằng, Diệp Thu khẩn cấp cắn thêm một miếng, tay nghề này, dù chỉ biết một kiểu cũng rất tuyệt vời!
Diệp Cẩn cũng ăn thử một miếng, không thể không thừa nhận quả thật thịt nướng rất ngon.
Đạo Hằng ăn một miếng, sờ sờ bầu rượu trống trơn bên hông, lắc đầu thở dài: "Ai...có thịt mà không có rượu, thật là tiếc nuối lớn nhất cuộc đời!"
Diệp Thu cố gắng không nhìn đến gương mặt tiên phong đạo cốt của hắn, hỏi: "Đạo Hằng sư phụ, các người làm sao lại đến nơi này?"
Sắc mặt Đạo Hằng biến đổi, thanh âm trong phút chốc trở nên lạnh lùng: "Ta đuổi theo một đám người nước X đến đây."
(Shuri: vì để mang tính khách quan từ giờ đến các chương sau, ta chuyển đổi ... thành Nước X nhé, không ảnh hưởng đến cốt truyện.)
"Người nước X?!" Diệp Thu kinh ngạc cao giọng, nếu như hắn không có nghe nhầm, là người nước X?
"Đúng vậy." Đạo Hằng nhìn cậu một cái, nói: "Lúc trước ta có phát hiện rất nhiều người nước X ở khu vực duyên hải giết người cướp của phóng hỏa, nhưng bất đắc dĩ, tung tích bọn chúng rất khó tìm, mỗi lần đều không còn người sống sót, rất khó đuổi theo." Nói xong quay qua nhìn Tiểu An vẫn như cũ im lặng ăn thịt, khe khẽ thở dài, nói: "Thôn của Tiểu An cũng bị tàn sát như vậy, ta tới trễ một bước, cả thôn chỉ còn một mình nó còn sống. Sau đó ta vẫn luôn truy tìm dấu vết bọn chúng, nhưng mưa quá lớn, hành tung bọn chúng càng thêm quỷ dị, cho tới bây giờ ta mới tìm được một chút manh mối.
Diệp Thu sờ sờ đầu Tiểu An, không vạch trần đứa nhỏ đang thấp giọng khóc nức nở, nói với Đạo Hằng: "Bọn chúng đến nơi này?"
Lắc lắc đầu, Đạo Hằng cắn một miếng thịt, trả lời: "Ta nghe được tin tức, đám người đó muốn đến nơi này tìm một sơn động, bên trong có dị vật quân nước X đem theo sang nước ta vơ vét của cải."
"Mạt thế đã đến, còn lo đi tìm di vật đời trước?" Diệp Thu nhíu mày, lời này nghe thế nào cũng không thích hợp nhỉ!
"Hừ!" Đạo Hằng hừ lạnh một tiếng, "Nghe nói là hoàng thất thần vật gì đó, tóm lại bọn chúng nhất định sẽ đến, ta đến trước tìm hiểu hoàn cảnh, ôm cây đợi thỏ."
Diệp Cẩn gật gật đầu, nói: "Nơi này rất đơn sơ, trẻ con ở nơi này không tốt."
Diệp Thu cũng gật đầu, nói: "Đúng vậy! Đạo trưởng, không bằng hai người đến ở nhà chúng tôi đi?"
Đạo Hằng chần chờ nhìn ánh mắt lộ rõ mong đợi của Tiểu An.
"Trong nhà còn có rượu!" Diệp Thu nhận thấy hắn do dự, tự nhiên mở miệng dụ hoặc.
"Khách sáo không bằng nhận mệnh, vậy làm phiền anh bạn!" Đạo Hằng lập tức thay đổi sắc mặt, khuôn mặt nhu hòa, không vướng bụi trần.
Nội tâm Diệp Thu nghẹn cười, trên mặt cũng một bộ nghiêm túc đứng đắn: "Đạo trưởng khách khí!"
Diệp Cẩn sờ sờ tóc cậu, bất đắc dĩ lắc đầu, đạo sĩ này thoạt nhìn đứng đắn, không nghĩ tới cũng không đáng tin như vậy.
Ăn xong thịt nướng thơm ngon, Diệp Thu Diệp Cẩn mang theo hai người, trở về thôn, cũng đã kể rõ tình huống, các hộ trong thôn mang lương thực dồn vào một chỗ, cùng nhau nấu ăn, sau đó chuẩn bị khởi công, đào chiến hào dựng tường vây.
Thôn rất nhỏ, hơn nữa hiện tại cũng không có mưa, Đạo Hằng cùng Tiểu An về sau cũng phải ra ngoài, không tránh khỏi bị người khác thấy. Vừa mới trải qua vụ cướp bóc, người trong thôn hiện tại khẳng định thập phần bài xích người ngoài xâm nhập, thay vì bây giờ giấu diếm, bị phát hiện lại phát sinh hiểu lầm, không bằng hiện tại thẳng thắn mang họ vào thôn, như vậy người trong thôn có ý kiến gì cũng không phải khó nói.
Hơn nữa...
Diệp Thu quay lại nhìn thoáng qua, theo bộ dáng hai người kia mà nói, cũng tương đối dễ dàng đạt hảo cảm của thôn dân, dù sao cũng là đạo sĩ, không có vẻ giống người làm chuyện xấu.
Đạo Hằng như có cảm giác, ngẩng đầu cười với cậu, tươi cười ôn hòa như tỏa sáng, làm cho người ta cảm thấy tâm tình rất tốt.
Khóe miệng Diệp Thu vừa kéo, chỉ cần hắn bảo trì bộ dáng này trước mặt người khác, được thôn dân tán thành còn không phải chỉ là chút chuyện vặt?
Xa xa, bọn họ liền ngửi thấy được mùi đồ ăn, tiếng người ồn ào, có vẻ rất náo nhiệt.
Mấy người Diệp Thu không khỏi cười cười, hiện tại còn có thể nhìn thấy cảnh náo nhiệt sung sướng như vậy, quả thật vô cùng khó có được.
Người trong thôn đều tập trung lại, chờ đợi những người phụ trách nấu nướng kêu ăn cơm.
Mọi người đang nhao nhao ồn ào trò chuyện, chuyện đông chuyện tây, hết thảy tựa như còn dừng lại ở trước mạt thế.
Trong mắt Đạo Hằng hiện liên chút kích động cùng cảm khái, hắn được sư phụ nhặt được từ nhỏ đem về trong núi nuôi dưỡng, dưới chân núi cũng có vài thôn nhỏ, hắn thường quyên vụng trộm chạy xuống núi chơi, thôn dân thuần phác, thấy hắn không cha không mẹ rất đáng thương, đều đối xử với hắn vô cùng tốt, nhưng hiện tại...
Những thôn dân chết không nhắm mắt, những nhà cửa bị đốt phá, thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, hết thảy đã không còn, thôn dân đều chết thảm dưới tay bọn chúng, chết không nhắm mắt!
Cắn chặt răng, trong mắt Đạo Hằng hiện lên một chút sát ý, nợ máu, nhất định phải trả bằng máu!
Dụ Tiểu Ngư nhanh mắt, phát hiện ra bọn họ, vui vẻ chạy đến.
Bé muốn nói cho Diệp Thu ca ca, bé thích thôn này! Rất thích!
Chạy đến gần, Dụ Tiểu Ngư dừng lại, ánh mắt tò mò dừng lại trên người Tiểu An, ca ca này, bé chưa từng thấy qua nha!
Tiểu An cũng hiếu kỳ nhìn Dụ Tiểu Ngư, nội tâm yên lặng nói: bé con này, thật xinh đẹp!
Diệp Thu hướng Dụ Tiểu Ngư vẫy vẫy tay, nói: "Tiểu Ngư, lại đây."
Chầm chậm chạy đến bên người Diệp Thu, Dụ Tiểu Ngư ôm chặt tay cậu, ánh mắt vụng trộm nhìn Tiểu An.
Cười cười, Diệp Thu bế Dụ Tiểu Ngư lên, nói: "Tiểu Ngư, chào An ca ca đi."
Dụ Tiểu Ngư cúi đầu nhìn Tiểu An, hai má hồng hồng, nhỏ giọng chào: "Em chào An ca ca!"
Cố gắng ưỡn thẳng ngực, Tiểu An rụt rè gật gật đầu: "Chào em, Tiểu Ngư!"
Diệp Thu quay đầu nhìn về phía Đạo Hằng, "Đạo trưởng, tôi mang ông đi gặp người nhà của tôi."
Đạo Hằng từ cổ tay áo lấy ra một cây phất trần (**), "Xin mời!"
(**) Phất tử (zh. 拂子, ja. hossu, sa. camāra), cũng gọi là Phất trần, là cây đuổi ruồi, có truyền thống từ các vị tại Ấn Độ. Phất tử được dùng để đuổi ruồi và các côn trùng biết bay để chúng khỏi bị đạp. Phất tử nguyên là một khúc gỗ, được gắn một chùm lông đuôi ngựa ở một đầu. Trong những thiền viện tại Trung Quốc thời xưa, chỉ có vị trụ trì trong viện mới được sử dụng phất tử và các vị này sử dụng nó như là một phương tiện khai thị cho môn đệ. Phất tử trở thành một biểu tượng của "Dĩ tâm truyền tâm" trong và cũng được các Thiền sư truyền lại cho môn đệ xuất sắc nhất.
Nhíu nhíu mi, tầm mắt Diệp Thu lướt qua cổ tay áo trống rỗng của Đạo Hằng, cũng không nói cái gì, mang theo bọn họ đến chỗ bọn Dụ Thụ.
Ai mà chẳng có bí mật?
Thôn dân đang nói chuyện phiếm, bỗng nhiên nhìn thấy hai đạo sĩ, đều rất kinh ngạc.
Vương gia thôn trước nay vẫn tương đối khép kín, đừng nói đạo sĩ, đến cả người ngoài cũng rất ít đến, cho nên thôn dân đều là lần đầu tiên nhìn thấy đạo sĩ bằng xương bằng thịt.
Hơn nữa, trong đó còn có một vị đạo sĩ trông thật tiên phong đạo cốt.
Thôn dân đều có chút mê tín, đối với chuyện quỷ thần rất cung kính, cho nên dù hai đạo sĩ này là người ngoài, mọi người cũng không ai lên tiếng, chỉ là nhìn bọn họ đi xuyên qua đám người, đến chỗ một nhà Vương Đức Bản.
Vương thúc Vương thẩm đều chú ý đến mấy người Diệp Thu, ánh mắt tò mò dừng ở trên người Đạo Hằng rõ ràng không giống người thường, trong lòng đều có cân nhắc.
Đạo Hằng rất đứng đắn ôm quyền cúi người chào hỏi, tiên phong đạo cốt.
Khuôn mặt mấy người Vương thúc cũng nghiêm túc chào lại, vị đạo sĩ trước mặt vừa thấy liền biết rất có tu vi, bọn họ cũng không thể chậm trễ.
Ánh mắt Diệp Thu trừng có chút lớn, kinh dị nhìn thấy Đạo Hằng rõ ràng lấy được hảo cảm của Vương thúc, trong lòng cảm thán, không hổ là người theo đạo!
Nhìn nhìn bên cạnh ra vẻ tán gẫu, nhưng thực ra lực chú ý đều đặt lên thôn dân xung quanh, Diệp Thu cười cười, xem ra, chuyện cậu lo lắng là hoàn toàn dư thừa! Năng lực lừa dối của Đạo Hằng cao như vậy, còn sợ bị người ta bài xích sao?
Ngô Ngọc Hương vừa cởi tạp dề vừa đi đến, hô lớn: "Ăn cơm! Mọi người cầm chén đũa xếp hàng lấy đồ ăn!"
Mọi người vừa nghe thấy liền tranh thủ xếp hàng, ăn cơm mới quan trọng!
Tuy rằng đã ăn thịt thỏ nướng, nhưng Diệp Thu vẫn hào hứng lôi kéo Diệp Cẩn đứng vào đội ngũ xếp hàng, chắc ăn không được nhiều, nhưng quan trọng là cùng được tham gia thôi!
Vì là bữa cơm đầu tiên, Trưởng thôn cố ý phân phó làm nhiều hơn một chút, cho nên mỗi người đều được một chén cơm tẻ tràn đầy!
Nếu như là trước kia, chẳng ai sẽ kích động vì một chén cơm, nhưng thời đại hiện tại thế nào? Cho dù trong nhà còn rất nhiều lương thực nhưng cũng không dám ăn no! Ai biết về sau sẽ ra sao?
Diệp Thu bưng một chén lớn, trên cơm là thịt kho củ cải, miếng thịt đầy đặn, mềm mềm, nhìn đặc biệt ngon!
Tầm mắt khẽ nhúc nhích, vui vẻ nhìn mọi người, Diệp Thu một bên cắn miếng thịt mọng nước, một bên yên lặng suy nghĩ, để cuộc sống như bây giờ có thể kéo dài càng lâu, cậu có phải nên làm chút gì đó không?
Đột nhiên nghĩ đến dị năng của mình, Diệp Thu cười cười, trong thôn cũng muốn trồng trọt trở lại, đến lúc đó mình có thể bí mật hỗ trợ rồi!
Vừa có thể đề cao sản lượng lương thực, vừa có thể rèn luyện dị năng, nhất cử lưỡng tiện(***) nha!
(***) 一舉兩便 nhất cử lưỡng tiện: Một việc làm mà có hai cái lợi, một công đôi việc.
Không thể thông minh hơn!
Tác giả có chuyện muốn nói: PS:
rfj17 ném một cái lựu đạn ném mạnh thời gian:2014-11-28 14:50:21
~\(≧▽≦)/~ chúc mừng muội chỉ thành công tiến giai vì "Tiến giai manh vật", yêu yêu đát (づ ̄3 ̄)づ╭?
Tiểu kịch trường đệ N phát 【 điệu tiết tháo bản 】:
Diệp Tiểu Thu: ca ca ~ ngươi muốn ăn mặt mị O(∩_∩)O~
Diệp Tiểu Cẩn chân mày vừa chọn: phía dưới cho ta ăn?
Diệp Tiểu Thu: đúng vậy đúng vậy! O(∩_∩)O~~
Phác, bái, áp... Lạp đăng
Diệp Tiểu Thu:... Giống như có không đúng chỗ nào... Không phải này phía dưới a hồn đạm (╯‵□′)╯︵┻━┻
【 khụ, nhìn xem biết mị? (*/ω\*)】