Edit: Shuri

Beta: Sâu

Diệp Thu cũng không để ý, Diệp Cẩn trên cơ bản không cần phải lái xe ở bên ngoài, cứ ở trong không gian ba bốn ngày, trực tiếp thông qua Diệp Thu ra ngoài là được.

Đến lúc đó, chỉ cần Diệp Thu ra ngoài căn cứ, làm bộ như trùng hợp gặp được, đem Diệp Cẩn từ không gian mang ra, vào lại căn cứ là xong.

Công năng này của không gian rất tiện lợi, không cần để ý đến khoảng cách xa gần, tương đương với Truyền Tống Trận.

Kỳ thật trong lòng Diệp Thu còn có chút chờ mong, dù sao cậu hiện tại cũng không có việc gì làm, cả ngày ở trong phòng, nếu như mỗi ngày Diệp Cẩn đều ở trong không gian chờ cậu, không phải là được ở cùng một chỗ rồi?

Cậu căn bản không phải kiểu dính người như vậy, nhưng tình yêu thật quá mức thần kỳ, tình yêu của hai người lại càng cuồng nhiệt, không muốn tách ra dù chỉ một giây.

Hơn nữa, ba bốn ngày cũng được coi như là tuần trăng mật ngắn a~ hai người không có việc gì, ở trong không gian đi dạo, đem mỗi nơi đều đi đến một lần, khiến không gian trở nên quen thuộc.

Hiện tại điều mà cậu lo lắng nhất là, hai người...đến lúc đó sẽ không phải là làm đến tinh tẫn nhân vong đi...khụ.

Thời gian ở bên nhau trôi qua thật sự quá nhanh, cảm giác chưa nói được gì thì đã không còn sớm, Diệp Thu và Diệp Cẩn đều không thể ở trong không gian quá lâu, biệt thự có nhiều người, hơn nữa anh em Dụ Thụ vừa mới tới, Diệp Thu cũng không thể chỉ ở mãi trong phòng, Diệp Cẩn vốn cùng Diệp Tây, Vương thúc nói sáng hôm nay phải xuất phát, cũng không thể quá muộn, cho nên hai người trao đổi một nụ hôn liền tự ra ngoài.

Đêm qua Dụ Thụ ngủ cũng không an ổn, dù sao Dụ Tiểu Ngư tuy rằng không có việc gì, nhưng trong khoảng thời gian vừa qua hắn vẫn luôn duy trì tâm lý khẩn trương, cấp bách, nay đột nhiên đến được nơi an toàn, ngược lại có chút không thích ứng được.

Hơn nữa, bọn họ cũng không phải hoàn toàn thoát ly nguy hiểm, chỉ cần còn ở trong căn cứ, bọn họ liền không có khả năng chân chính an toàn.

Đừng quên, bọn họ còn đang bị truy đuổi, chính phủ căn cứ sẽ không cho phép bọn họ đào thoát, dù sao, hai người bọn họ có thể nói là biết rõ nội dung cùng cấu tạo bên trong phòng thí nghiệm, nếu để lộ ra ngoài, căn cứ vốn đã không yên sẽ càng thêm hỗn loạn.

Diệp Thu xuống lầu, phát hiện Dụ Thụ đã ở đó, đang cùng Vương thẩm chuẩn bị bữa sáng.

Mạt thế trải qua, đây vẫn là lần đầu tiên Dụ Thụ có thể bình thản ở trong bếp nấu bữa sáng, không chỉ vì thức ăn không đầy đủ, mà là không có thời gian, quan trọng là không khí không thích hợp. Xung quanh tất cả mọi người vì sống sót mà bôn ba lao lực, tiều tụy mệt mỏi, không khí thê lương, dù cho hắn có đủ thức ăn, đủ thời gian, cũng không có tâm tình.

Nhưng hiện tại không giống, gian biệt thự này giống như thoát ly với mạt thế, im lặng ấm áp, bận rộn nhưng an tâm, làm cho nội tâm đột nhiên an định.

Trong bầu không khí sinh hoạt như thế này mới là cảm giác gia đình đi? Cho dù là trước mạt thế, cũng có rất nhiều người muốn đạt được, huống chi ở hiện tại?

Dụ Thụ cười nghe Vương thẩm nói chuyện nhà, chuyện củi gạo dầu muối, cảm giác vô cùng bình thản, tựa như khi mẹ còn sống, lúc chuẩn bị hành lý cho hắn nhập ngũ, đều liên miên cằn nhằn, dặn dò hắn chú ý đủ loại.

Lúc ấy hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng hiện tại, muốn nghe cũng không được.

Có lẽ...hắn nên quyết định? Dụ Thụ mím môi, trong mắt hiện lên chút ý nghĩ sâu xa.

"Dụ Thụ, Tiểu Ngư sao rồi?" Diệp Thu tựa vào cửa phòng bếp, trong mắt có chút kinh ngạc.

Dụ Thụ quay đầu lại, cười nói: "Diệp nhị thiếu gia, Tiểu Ngư không sao rồi, hiện tại vẫn còn ngủ."

"Vậy là tốt rồi." Diệp Thu nhìn nhìn, vẫn nhịn không được hỏi: "Anh thích nấu cơm?"

Dụ Thụ buông khoai lang đã gọt vỏ, đây là để cắt thành hạt lựu bỏ chung với gạo để nấu cháo khoai lang, "Tôi muốn tự tay làm, như vậy Tiểu Ngư cũng có thể vui vẻ chút."

Diệp Thu gật gật đầu, không quấy rầy bọn họ nấu cơm, xoay người đến phòng khách.

Thả tinh thần lực, rất nhiều bí mật giấu ở nơi âm u đối với Diệp Thu mà nói là chẳng có gì ngăn trở, cậu có thể dễ dàng biết được một ít tin tức hữu dụng.

Đương nhiên, tinh thần lực không phải vạn năng, đầu tiên, tuy phạm vi bao trùm của tinh thần lực rất lớn, nhưng không phải không có giới hạn, căn cứ rộng lớn như vậy, cậu không có khả năng bao trùm toàn bộ, hơn nữa sử dụng tinh thần lực cũng có hậu quả, sau mỗi lần sử dụng sẽ thập phần mệt mỏi, hiện tại đang ở trong biệt thự thì không sao, nhưng nếu nguy hiểm đột nhiên xuất hiện? Diệp Thu căn bản là không có khả năng phản ứng lại, dị năng Mộc hệ có cường đại đi chăng nữa cũng không thể cứu được người chết.

Căn cứ hôm nay cùng mấy ngày trước giống nhau, sóng ngầm mãnh liệt, mặt ngoài bình tĩnh, bên dưới không biết có bao nhiêu người như hổ rình mồi, thời khắc chuẩn bị khởi xướng bạo động.

Diệp Thu nhíu mày, theo lý thuyết hôm nay tình huống căn cứ rất bình thường, nhưng chính là...rất bình thường.

Hôm qua có người xông vào phòng thí nghiệm cứu đi một đối tượng thí nghiệm trọng yếu, dựa theo lẽ thường mà nói, căn cứ phải phái ra nhiều binh lực hơn nữa truy tra lùng bắt, nhưng hiện tại chỉ có mấy chục người rải rác điều tra, như thể căn cứ không thèm để ý đến.

Mà bên quân doanh, từng nhóm binh lính đã qua huấn luyện tập kết lại, chờ xuất phát, biểu tình kiên nghị.

Mấy phút sau, Diệp Thu phát hiện đại đội binh lính theo cấp trên lặng lẽ đi đến phía tây căn cứ, rất nhanh liền ra khỏi phạm vi dò xét của tinh thần lực.

Nghĩ nghĩ, Diệp Thu cảm thấy sẽ có chuyện lớn xảy ra, không chờ Vương thẩm làm xong bữa sáng, mặc trang phục giống hôm qua, cưỡi xe máy rời biệt thự.

Mưa tựa hồ còn lớn hơn so với hôm qua, trời đất ngập trong hơi nước, mưa đánh vào mũ giáp, thật không thể nhìn xa, cũng may có tinh thần lực mở đường, bằng không cơ bản là không thể chạy xa.

Một đường đi về phía tây, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, cơ hồ không thấy một ai, loại thời tiết như thế này, đại bộ phần đều ở trong phòng đợi, ai hơi đâu chạy loạn bên ngoài?

Diệp Thu chạy xe máy so với đội quân bên kia nhanh hơn một ít, hơn nữa cậu còn đi đường tắt, không mất nhiều thời gian, trong phạm vi tinh thần lực của Diệp Thu liền xuất hiện thân ảnh quân đội.

Cho dù thời tiết ác liệt như vậy, những quân nhân này khuôn mặt kiên nghị như cũ, động tác nhanh nhẹn, trong đội ngũ tràn ngập một loại không khí túc mục, trừ bỏ tiếng mưa, chính là tiếng bước chân chỉnh tề nhưng rất nhỏ.

Mưa vẫn rơi, vị sĩ quan chỉ huy ra lệnh, đại đội binh lính toàn bộ võ trang, nhanh chóng chia thành vài tiểu đội, tiến hành bao vây một tiểu khu.

Tiểu khu kia nhìn qua không có gì đặc biệt, đại khái được xây dựng hơn mười năm, có chút cũ nát, ở trong mạt thế, như vậy cũng là bình thường.

Nhưng Diệp Thu biết, trong tiểu khu bình thường như vậy, có hai mươi ba mươi dị năng giả hội họp trong một tầng lầu, đang tiến hành thương lượng.

Không cần nghĩ cũng biết, quân đội phái ra đại đội nhân mã, khẳng định không đơn giản chỉ là hội họp thông thường, nếu cậu đoán không sai, những người đó hẳn là có mưu đồ bí mật.

Cẩn thận cho xe máy dừng lại, Diệp Thu trốn trong một góc tránh gió cách đó không xa, tinh thần lực tập trung chú ý động tĩnh bên kia.

Cậu cũng không quan tâm ai thắng ai thua, bởi vì rất khó phán xét bên nào đúng bên nào sai.

Thượng tầng căn cứ khẳng định là không muốn có bất cứ ai uy hiếp đến sự ổn định của căn cứ, hết thảy phải bóp chết ở trong nôi, nên mới ngầm đồng ý cho phòng thí nghiệm đem dị năng giả làm vật thí nghiệm, những người có năng lực cường đại mà họ không thể sử dụng, không thể khống chế, nói cho cùng là uy hiếp đến địa vị của họ, không một tầng lớp thống trị nào có thể cho phép người như vậy tồn tại.

Hơn nữa, bọn họ cũng có lý do của họ, nghiên cứu ra phương pháp kích phát dị năng, là tạo phúc cho người thường, làm cho mỗi người đều có đủ năng lực đối kháng với mạt thế, nói như vậy, còn có cái gì là không thể thông cảm đây?

Dị năng giả kỳ thật cũng không sai, nếu bị bắt đi làm thí nghiệm là người khác, đại đa số có khả năng sẽ bàng quan, nhưng nếu bản thân họ bị bắt đi? Ai mà cam tâm?

Có nhiều người đều đã xem qua rất nhiều phim khoa học viễn tưởng của nước M, hiện tại có dị năng, dù không thể cứu vớt thế giới, giữ gìn hòa bình, kia cũng không thể ngay cả an toàn của người thân cũng không bảo đảm được a!

Khi sinh mệnh bản thân bị uy hiếp thì căn cứ chính phủ có là cái gì đâu?

Nhưng dị năng giả dù sao cũng chỉ là người thường, dù qua TV, phim ảnh, tiểu thuyết biết được một hai, nhưng bọn họ đối với chủng loại dị năng vẫn là chưa hiểu rõ.

Diệp Thu nhìn thấy bên cạnh vị sĩ quan chỉ huy chính là một dị năng giả hệ thính giác.

Quân đội là dựa vào người đó thám thính tình huống trong tiểu khu mới tiến hành bao vây.

May mắn tinh thần lực của Diệp Thu so với nữ nhân kia mạnh hơn, có thể che chắn khi người kia dò xét ở góc này, bằng không cậu cũng không thể bình yên vô sự mà trốn ở đây.

Mấy dị năng giả kia hẳn là không thống nhất, tranh luận không ngớt, khắc khẩu kịch liệt, còn không phát hiện ra mình đã bị bao vây.

Lưu lại một bộ phận bao vây, phần lớn nhân lực đều theo chỉ huy hướng đến phía đông tiểu khu nơi tập trung dị năng giả.

Nhóm dị năng giả vẫn còn đang tranh luận, trong đó có một người cầm văn kiện trong hay ném lên bàn, mặt đỏ gay, thanh âm câu lệ: "Căn cứ chính phủ không xem chúng ta là người, nhưng dân chúng này có làm gì sai?! Giết nhiều người như vậy không sợ báo ứng sao!"

Cạnh đó một nam nhân tóc dài đầy màu sắc, động tác nhàn nhã nghịch nghịch tóc: "Ngươi đừng quên, chúng ta và bọn họ không giống nhau."

"Đó là mạng người!" Nam nhân kia đấm mạnh lên bàn, bàn gỗ nhìn qua phi thường rắn chắc lại bị hắn đấm nát, hẳn là dị năng giả hệ lực lượng.

"Lưu Dương, nhớ rõ thân phận của ngươi!" khóe miệng nam nhân tóc dài gợi lên nụ cười tà, móng tay ẩn ẩn phiếm xanh, rõ ràng là dị năng giả hệ độc.

Nam nhân tên Lưu Dương còn muốn nói gì đó, nhưng bị nữ nhân bên cạnh kéo lại, hắn nhìn nhìn ánh mắt cô, không cam lòng im lặng.

"Vương thiếu, anh tính làm sao bây giờ?" nam nhân đứng phía sau Vương thiếu bán hạ thắt lưng, mặt đầy nịnh nọt nhìn hắn.

"Hừ!" Vương thiếu đưa tay phải ra trước ngực, ánh mắt tà tứ mà điên cuồng, "Trong căn cứ ai cũng phải sử dụng nước trong hệ thống cấp nước, các ngươi nói, nếu trong nước có độc thì sao? Ha ha..."

"Ngươi..."Cho dù hiểu rất rõ vị thiếu gia này, nhưng đại bộ phận trong phòng vẫn thấy lạnh tâm, người khác không biết, nhưng họ biết dị năng của vị thiếu gia này chính là độc, hơn nữa là độc không màu không vị, độc tính phi thường cao, nếu nước uống bị hắn hạ độc...

Mọi người mao cốt tủng thiên.

Một nữ hài điềm đạm đáng yêu nghe vậy liền tái nhợt, khóe miệng mang cười nhịn không được run rẩy, hít sâu vài cái, không muốn tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện, liền nhìn ra ngoài cửa sổ, phát động dị năng, hi vọng dời đi lực chú ý.

Vừa nhìn, mi tâm nhíu lại, trừng lớn hai mắt.

Vương thiếu sâu sắc chú ý tới vẻ không thích hợp của cô, nhíu mày hỏi: "Tiểu Mỹ, làm sao vậy?"

Môi Tiểu Mỹ có chút run run, "Chúng ta...chúng ta bị bao vây!"

"Cái gì?!" Vương thiếu mạnh mẽ kéo Tiểu Mỹ ra, cầm kính viễn vọng nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy một đội quân trầm mặc dần dần vọt đến nơi này, trong mắt hiện lên tia thô bạo, nghiến răng ghiến lợi nói: "Nếu đã tự tìm tới cửa, đừng trách ta không khách khí!"

Tác giả có chuyện muốn nói: song càng hoàn tất, xuẩn tác giả đi trước nói ra huyết trước...

Khác, hiện tại hảo tưởng đoá thủ thũng sao phá QAQ oa ví tiền gầy mười cân a anh anh anh, hi vọng nê manh không cần giống oa như vậy

____________________________________________________

Hết chương40

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play