- Linh Tuyết tôi tới rồi, cậu còn muốn để tôi đứng đợi tới bao giờ nữa đây?

Triệu Hiểu Vy đứng ngoài cửa căn hộ của Dạ Linh Tuyết gọi điện thoại, nhìn đồng hồ trên tay đã trôi qua hơn 20 phút, Dạ Linh Tuyết vậy mà còn định cho cô leo cây sao?

- Vậy đứng đó chờ thêm 5 phút đi.

- Cái đồ ác độc này!

- Nói đùa thôi, cửa không khoá, cậu cứ vào thoải mái.

Sau khi cúp máy, Triệu Hiểu Vy bước vào trong căn hộ, trùng hợp lại đụng phải một người đàn ông lai tây cao ráo.

- Kelvin?

Kelvin mỉm cười, anh vẫn lịch thiệp như khi ở bữa tiệc ngày hôm ấy, gửi lời chào bằng một nụ hôn trên mu bàn tay Triệu Hiểu Vy.

- Lăng tiểu thư, thật trùng hợp. Chúng ta có duyên thật đấy.

Triệu Hiểu Vy né tránh hành động của anh ta, cô lập tức rút tay xuống. Đôi mắt nghi hoặc nhìn ngó xung quanh căn hộ của Dạ Linh Tuyết.

- Linh Tuyết đâu? Tại sao anh lại ở trong căn hộ của cô ấy? Hai người có quan hệ gì?

- Ồ? Em nóng lòng muốn biết đến vậy ư? - Kelvin nở một nụ cười dụ hoặc như đang trêu chọc sự hiếu kỳ của cô.

- Cô ấy là bạn của tôi, đương nhiên là muốn biết rồi.

- Thực ra tôi và cô ấy là loại quan hệ...

       Kelvin chưa kịp nói hết câu đã bị cắt ngang. Dạ Linh Tuyết từ trong phòng bếp đi ra, trên tay còn cầm theo một cây chổi dài chĩa thẳng vào người anh ta.

- Dương Tinh Thành! Anh mà dám ăn nói linh tinh tôi liền tiễn anh ra ngoài bằng cây chổi này đấy.

- Làm gì mà hung dữ quá vậy. Được rồi, không trêu chọc các cô nữa, tôi đi trước.

           Kelvin giật mình, anh ta dở khóc dở cười nhìn cây chổi. Sau đó không quên quay qua Triệu Hiểu Vy tranh thủ nói vài câu.

- Lăng tiểu thư, Tôi vẫn nhớ những gì em đã nói với tôi trong bữa tiệc. Đừng quên em còn nợ tôi một điệu nhảy đấy nhé. 

         Kelvin nháy mắt, sau đó hồ hởi rời khỏi căn hộ. Lúc này chỉ còn lại Triệu Hiểu Vy và Dạ Linh Tuyết hai mắt nhìn nhau như mọi lần.

- Linh Tuyết, rốt cuộc cậu và gã người lai đó là như thế nào?

- Như thế nào là như thế nào? Nhìn tôi với Dương Tinh Thành giống như có gì mờ ám sao?

- Không thì tốt, còn có thì gu của cậu thực có vấn đề.

- Trước đây tôi và anh ta có từng quen biết từ ngày đầu đi du học, đến giờ vẫn chơi với nhau cũng xem như bạn lâu năm thân thiết đó.

- Vậy ư? Sao tôi không thấy cậu nhắc gì về anh ta?

- Lâu rồi tôi với hắn mới liên lạc lại mà, cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.

        Dạ Linh Tuyết từ trong phòng bếp bưng ra một dĩa bò khô và rượu vang đỏ đặt lên mặt bàn phòng khách, tiện thể trêu ghẹo Triệu Hiểu Vy vài câu.

- Sao? Cảm giác được Dương Tinh Thành chú ý tới là như thế nào? Cậu có bị mê hoặc bởi vẻ ngoài đẹp trai đó không?

- Cậu đừng nói nữa, tôi nổi hết da gà rồi đây này.

- Haha, vậy có vẻ như Dương Tinh Thành dụng mưu tán gái thất bại rồi. Dạo gần đây tôi nhiều việc anh ta lại còn đến đây nhờ vả tôi mấy thứ chuyện linh tinh. Phiền muốn chết đi được!

-  Nhiều việc? Âu Cung Nam Phong lại bắt bẻ cậu nữa hả?

- Hừ, tên khốn đó! Âu Cung Nam Phong làm sếp của tôi là phúc ba đời nhà anh ta đấy. Có viên ngọc sáng giá trong làng giải trí như tôi đây mà chẳng biết cách trân trọng. Suốt ngày chỉ quở trách, cằn nhằn,  tôi đúng là muốn điên đầu. Sau này có làm ảnh hậu, bà đây chắc chắn sẽ chấm dứt hợp đồng với hắn.

             Tuy bản thân Triệu Hiểu Vy mù quáng trong tình yêu nhưng khi nói đến chuyện của người khác, ở một góc độ của người ngoài cuộc, cô thậm chí sẽ rất sáng suốt.

         -    Muốn huỷ hợp đồng với anh ta không dễ vậy đâu. Tôi nghĩ cậu sẽ còn phải ở bên anh ta dài dài đó, mưa dầm thấm lâu có khi hai người lại...

         -   Quỷ sứ nhà cậu, bớt vạ miệng giúp tôi, nói ra toàn những thứ xui xẻo gì không. - Dạ Linh Tuyết á khẩu liền đánh vào người cô một cái thật mạnh.

         Triệu Hiểu Vy bật cười, Dạ Linh Tuyết điều chỉnh lại trạng thái. Cô ấy đi vào trong phòng ngủ lấy ra một tệp tài liệu rồi đặt nó trước mắt Triệu Hiểu Vy.

         -   Vào chuyện chính thôi. Cậu thử xem qua kịch bản này có khiến cậu hứng thú không?

        -    Chẳng phải tôi đã nói là hiện tại không muốn có dự định gì rồi sao. Cậu muốn tôi đi đóng phim tới vậy cơ à?

       -   Chứ sao nữa? Cậu còn muốn đình trệ thời cơ và sự nghiệp tới khi nào? Có tài năng thiên bẩm mà uổng phí, thật hết nói nổi.

       -   Nếu tôi mà thăng tiến sự nghiệp, xém chừng lại đoạt mất vị trí ảnh hậu của cậu mất.

       -  Bà cô của tôi ơi, đừng lảng tránh nữa, coi như tôi cầu xin cậu làm diễn viên một lần trong đời thôi cũng được.

       -   Không thích!  - Triệu Hiểu Vy dửng dưng uống rượu vang, mặc kệ Dạ Linh Tuyết cằn nhằn bên tai.

      -   Cái đồ bướng bỉnh, có tài nguyên tốt tôi mới giới thiệu cho cậu mà còn không biết quý trọng. Đây là một trong số những dự án của đạo diễn Quý Hàn. Danh tiếng ông ta trong ngành điện ảnh này rất có sức ảnh hưởng. Nghe nói mấy người mới đóng phim của Quý Hàn một thời đều đã nổi đình đám cả rồi.

       -  Vậy thì sao chứ? Lỡ đâu bọn họ dùng quy tắc ngầm? Showbiz mà đâu ai lường trước được điều gì?

       -  Đúng là chuyện quy tắc ngầm trong showbiz thực rất tàn khốc. Nhưng đâu phải ai cũng giống ai, tất nhiên Dạ Linh Tuyết này là tự đi lên bằng thực lực.

        Dạ Linh Tuyết ngửa mặt đắc ý, cô ấy tự hào về bản thân mình biết bao, sau khi tốt nghiệp đại học Dạ Linh Tuyết đã nỗ lực nhường nào để đạt được ước mơ của mình. Cô ấy chỉ mất một khoảng thời gian ngắn liền trở thành một minh tinh tài sắc vẹn toàn được người đời mến mộ.

         -  Tóm lại, Quý Hàn rất trọng dụng nhân tài, Cho nên cậu tốt nhất là biết nắm bắt cơ hội lớn này. Cậu còn dám bỏ lỡ tôi sẽ...

         -   Câu trả lời vẫn là không. - Thái độ Triệu Hiểu Vy trở nên kiên quyết

         -  Cậu có chắc chắn chưa?

        -  Dĩ nhiên rồi. Tôi nhất ngôn cửu đỉnh mà.

       Đã đến bước đường này, Dạ Linh Tuyết bắt buộc phải dùng tuyệt chiêu. Mặc dù cô ấy không muốn Triệu Hiểu Vy bị chi phối quá nhiều bởi chuyện tình cảm nhưng bất đắc dĩ đành lôi ra để làm mồi nhử cho cá cắn câu.

       -   Quên mất rằng không nói với cậu một chuyện.

       -  Lại chuyện gì nữa?

       -   Dạo gần đây tôi có nghe được một vài tin tức nói rằng Quý Hàn đang hợp tác với công ty tôi về một dự án lớn và đặc biệt hơn nữa nhà đầu tư vào bộ phim điện ảnh lần này chính là Lăng Hạo Vũ.

        -  Cậu vừa nói gì? - Triệu Hiểu Vy ngạc nhiên mở to mắt.

        -   Bất ngờ chứ? Nếu giờ cậu đổi ý đi gặp Quý Hàn thì còn kịp đấy.

Dạ Linh Tuyết nhàn nhã nhìn đồng hồ như thể chuyện có thành hay không đều là do Triệu Hiểu Vy tự làm tự hưởng. Triệu Hiểu Vy ngồi suy nghĩ một hồi cuối cùng mới chịu đứng dậy mặc áo khoác, cầm chìa khoá xe rời khỏi căn hộ.

       -   Linh Tuyết, mau gửi địa chỉ của ông ấy cho tôi qua tin nhắn.

      -   Được!

Quả nhiên khi có bất cứ việc gì liên quan tới Lăng Hạo Vũ. Triệu Hiểu Vy đều thay đổi 180 độ mọi dự định của chính mình. Dạ Linh Tuyết lo lắng, đây có phải là chuyện tốt mà cô ấy mong muốn hay không nữa?

       

———————————-

           -  Làm phiền Lăng thiếu gia tới đây một chuyến rồi.

Quý Hàn rót trà mời khách, Lăng Hạo Vũ ngồi ở sofa đối diện thưởng trà. Hôm nay hai người họ bộ dáng nhàn nhã nhưng thực chất là nói chuyện làm ăn.

          -  Không có gì, được hợp tác với Quý tổng đối với tôi là một vinh hạnh lớn.

          -  haha, cậu nói quá rồi, người được vinh hạnh là tôi mới phải.

- Vài ngày tới tôi sẽ sắp xếp một buổi casting, tuyển chọn diễn viên quả thật không hề dễ dàng.

- Quý tổng chọn mặt gửi vàng, con mắt nhìn người của ngài nào ai dám dị nghị.

- Nếu để dự án lần này thành công, cậu Lăng đã suy nghĩ đến vấn đề trước đây chúng ta từng bàn bạc chưa?

Nhớ lại những gì Quý Hàn nói cách đây vài ngày trước, hoá ra viên ngọc mới mà ông ấy muốn tìm kiếm bấy lâu nay lại chính là Triệu Hiểu Vy. Chỉ là cô có tài năng nhưng đến giờ vẫn không chịu phát triển sự nghiệp, điều này khiến cho Quý Hàn băn khoăn không biết phải mở lời ra sao với Triệu Hiểu Vy.

Cho nên, ông ấy mong muốn Lăng Hạo Vũ thuyết phục em gái để tham gia vào giới giải trí. Còn anh muốn hay không thì lại là một chuyện khác.

Anh cũng không có gì quá bất ngờ. Nghe sơ qua thời gian cô du học tại Mĩ, Lăng Hạo Vũ phần nào đã biết cô thực sự tài năng cỡ nào. Vì vậy, nếu Triệu Hiểu Vy được Quý Hàn chọn lựa anh chắc chắn hoàn toàn tin tưởng.

Anh từ xưa tới nay công tư phân minh, chuyện nào ra chuyện nấy, không bao giờ có thể để cảm xúc chi phối công việc của mình.

- Tôi là nhà đầu tư, miễn sao lợi nhuận càng nhiều tôi càng không có gì phản đối. Mọi sự lần này phải nhờ Quý tổng và Âu tổng để mắt tới rồi.

- Được, tôi sẽ không phụ sự kì vọng của Lăng thiếu gia. Mong cho đôi bên hợp tác thuận lợi.

Hai người vui vẻ nói chuyện một hồi, sau đó bị gián đoạn bởi người quản gia gõ cửa từ ngoài vào.

          -  Ông chủ có khách đến tìm ạ.

          -  Là ai vậy?

          -  Là một cô gái, cô ấy nói cô ấy là Lăng tiểu thư có công chuyện muốn tìm ngài để bàn bạc.

         Quý Hàn tỏ ra ngỡ ngàng sau đó quay sang nhìn Lăng Hạo Vũ, vì là khách nên anh chỉ lặng lẽ quan sát còn lại người làm chủ như Quý Hàn sẽ tự quyết định. Trong lòng họ vốn dĩ đều biết rõ mục đích của đối phương.

           -  Haha, cậu Lăng và em gái làm tôi bất ngờ quá. Cuối cùng cậu cũng đã nghĩ xuôi rồi ư?

          -  Thực ra tôi và cô ấy không hẹn trước. Có lẽ chỉ là một sự trùng hợp.

Câu nói ngắn gọn của Lăng Hạo Vũ đủ để Quý Hàn hiểu được ý tứ của anh, đổi lại sự xuất hiện đột ngột của Triệu Hiểu Vy cũng khiến ông ấy vô cùng hào hứng.

         -  Dù sao khách quý thì không thể thất lễ được. Mau để cô ấy vào đi.

Quý Hàn sai bảo người hầu tiếp đón. Khi Triệu Hiểu Vy bước vào bên trong, cô liền thấy Lăng Hạo Vũ đang điềm tĩnh uống trà. Cô cũng không quá ngạc nhiên vì vừa rồi khi bước vào khuôn viên căn biệt thự này, Triệu Hiểu Vy đã thấy chiếc Maybach của Lăng Hạo Vũ đỗ ở phía ngoài.

Triệu Hiểu Vy cố tình phớt lờ sự hiện diện của anh, nét mặt tươi như hoa khác hẳn với mọi ngày chào hỏi Quý Hàn.

           -  Chào đạo diễn Quý, nghe danh ông đã lâu, tôi là Triệu Hiểu Vy. Rất hân hạnh được gặp mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play