Nhưng khi nhìn thấy đồ của chính mình được treo cùng hàng với đồ của Diệp Minh Hạo thì trong lòng cô có cảm giác cũng không tồi.
An Chi Tố mang theo tâm trạng tốt mà dọn dẹp đồ của mình, sau đó liền lấy
ra chiếc máy may sườn xám thường ngày cô thường dùng xuống lầu, xoay một vòng cô cũng không biết nên đặt ở đâu, thôi thì cứ đặt đỡ trên sofa
trước vậy, tiếp đến cô liền đi “làm quen” với căn nhà mới của chính
mình.
Kết cấu tầng một khá đơn giản, An Chi Tố lượn xong một vòng liền ra khỏi biệt thự đi đến sân trong.
Lan Đình Ký có hai sân, trước và sau, sân trước không rộng lắm, có trồng một số loại cây hoa bắt mắt, trông rất dễ chịu.
An Chi Tố lượn vài vòng ờ sân trước sau đó trực tiếp đi xuống sân sau.
Sân sau được thiết kế na ná sân trước nhưng diện tích to hơn, không chỉ to mà còn rất đẹp.
Có hòn non bộ suối chảy, có cầu có đường đi bằng gỗ.
An Chi Tố vừa liếc mắt nhìn liền vô cùng thích thú, đây chẳng phải là bức
tranh chân thật của câu thơ “Chân cầu nước chảy bóng ai qua, ngựa ốm
đường xưa gió tây thổi” sao?
Tâm trạng An Chi Tố nhất thời trc nên
sung sướng, cô lại lượn mấ> vòng to trong sân sau, đối với mỗi phong
cảnh nơi đây, cô đều vô cùng vừa ý, tất nhiên vừa ý nhất chính là ngôi
nhà kính trồng hoa kia.
Từ nhỏ An Chi Tố đã thích hoa cỏ, nhưng có lẽ cỏ không có duyên với thứ thực vật yếu ớt này, sống 25 năm trên đời rồi đếr một chậu cây xanh cô cũng chưa trồng qua.
Vì không có kỹ năng đặc biệt để trồng hoa và cỏ nên khi nhìn thấy, ngôi nhà kính dạt dào hoa cỏ kia.
cô đã vui vẻ đến mức xông thẳng vào, trong giống như nàng Alice lạc vào cõi thần tiên vậy.
Không khí trong nhà kính ấm áp, vừa bước vào liền cảm thấy ấm áp mềm mại.
An Chi Tố nhìn những chậu hoa không biết tên kia đến mê mẩn, quả thật lchậu nào cũng được chăm sóc rất tốt.
An Chi Tố thích chết mất, cô nghĩ nếu biến nơi này thành phòng làm việc
của mình thì nhất định ý tưởng của cô sẽ có tuôn trào ra như suối, có
thể thiết kế ra bức
tranh siêu hoàn mỹ.
An Chi Tố vô thức ở lại
trong nhà kính suốt 1 tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi bụng cô lên tiếng
kháng nghị, cô mới lưu luyến rời đi, chạy đến chỗ Diệp Minh Hạo để cầu
ăn cơm.
Cuộc họp online của Diệp Minh Hạo kéo dài gần 2 tiếng đồng
hồ, lúc An Chi Tố tìm đến cửa phòng làm việc, thì anh vừa mới kết thúc
cuộc họp, đang một tay chống đầu một tay khẽ xoa trán.
“Anh bận xong chưa?” – An Chi Tố chỉ khẽ mở ra một khe hở của
phòng làm việc, sau đó ló cái đầu nhỏ vào nhìn anh bằng đôi mắt to tròn.
Diệp Minh Hạo khẽ ừm một tiếng: “Em đi dạo xong rồi sao? Căn nhà này em vừa ý không?”
An Chi Tố gật đầu như giã tỏi, vừa ý chứ, quá vừa ý rồi, đặt biệt