Hạ Cảnh Trạch kêu lên trong điện thoại: “Anh có việc gì thế, không
phải hôm nay anh vừa đi công tác về sao?”
“Lệch múi giờ.” – Diệp Minh Hạo ném ra ba chữ.
Hạ Cảnh Trạch:…
Buổi trưa lúc về không lệch múi giờ, đợi đến tối mới lệch múi giờ, từ lúc
nào mà anh Minh Hạo của mình có sự phản xạ dài như thế vậy?
“Được rồi, vậy anh đừng quên ngày mai chúng ta đã hẹn nhau đi đánh Golf đó.” – Hạ Cảnh Trạch vẫn một mực ai oán nói, nhưng
vân hơi đau lòng Diệp Minh Hạo vừa mới đi công tác trờ về.
“Không đi, ngày mai có việc rồi.” -Diệp Minh Hạo trực tiếp từ chối.
Hạ Cảnh Trạch trực tiếp bùng nổ: “Anh lại có việc gì vậy? Anh vừa mới nói ngày mai không bận gì mà!”
“Kết hôn.” – Sau khi ném ra thêm hai chữ, Diệp Minh Hạo trực tiếp ngắt máy.
Tút tút tút…
Sau khi điện thoại ở đầu dây bên
kia tút tút một hồi, Hạ Cảnh Trạch liền quăng điện thoại lên bàn, cả người như bị tiếng sét đánh, miệng há to như nhìn thấy quỷ.
“Nước miếng rơi hết rồi kìa.” – Tô Dạ ngồi đối diện hắn gõ lên bàn một cái, nhắc nhở hắn tỉnh lại đi.
Giang Đằng cũng liếc xéo hắn một cái: “Minh Hạo nói gì với cậu mà doạ cậu thành dáng vẻ này vậy?”
Hạ Cảnh Trạch lau nước miếng, dùng ngữ khí như nhìn thấy quỷ nói: “Anh Minh Hạo nói ngày mai
không có thời gian đánh Golf với chúng ta, bởi vì anh ấy phải kết hôn!”
Tô Dạ:…
Giang Đằng:…
Mặc dù hai người bọn họ không có lộ ra vẻ kinh ngạc như Hạ Cảnh Trạch, nhưng trong con ngươi hiển nhiên là có một tia kinh ngạc.
Ngay lúc này Diệp Minh Hạo không hề biết bản thân mình vừa ném ra một trái lựu đạn cho đám anh em, anh vừa lái xe không
nhanh không chậm mà chạy theo An Chi Tố.
Sau khi An Chi Tố đi ra khỏi câu lạc bộ thì muốn gọi xe về nhà, ai biết
được câu lạc bộ nằm ờ vị trí hẻo lánh đặc biệt khó tìm xe, cô chỉ có thể chịu đựng cơn gió lạnh trong đêm đông, đi đến chỗ phồn hoa hơn để gọi
xe.
Thành phố s bốn mùa rõ rệt, mùa Đông đặc biệt lạnh thấu xương,
gió lạnh từ khoang mũi và miệng tràn vào phổi, trên con đường trống trải tiếng ho của cô thuận theo gió truyền vào tai Diệp Minh Hạo.
Diệp Minh Hạo nhíu mày, nhấn ga, xe nhanh chóng tiến đến chỗ cô, anh bấm còi nhắc An Chi Tố chú ý.
An Chi Tố nghe thấy tiếng còi, vô thức quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy
cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai của Diệp Minh Hạo.
“Lên xe, tôi đưa em về.” – Diệp Minh Hạo tích chữ như vàng, chỉ nói ra 6 chữ.
An Chi Tố thật sự không chịu được lạnh, cảm thấy không cần phải đạo đức giả với Diệp Minh
Hạo, dù sao ngày mai cũng phải kết hôn.
Vì vậy cô nhanh nhẹn đi vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế bên cạnh ghế lái.
Luồng hơi ấm của lò sưởi đập vào mặt khiến cô cảm thấy dễ chịu đôi chút,
nhưng sự chênh lệch nhiệt độ giữa lạnh và ấm khiến cô nhịn không được mà ho vài cái.
“Khụ Khụ…” – Khi đóng cửa xe, An Chi Tố xấu hổ ho khan một tiếng, cố nén lại tiếng ho khan vài cái, mới cảm thấy thoải mái hơn,
sau đó cố nén cảm giác ho khan của mình lại.
“ở đâu?” – Đợi cô ho xong rồi Diệp Minh Hạo mới cất tiếng hỏi.
An Chi Tố báo địa chỉ nhà của Tống Giai Nhân, vì vừa hít phải khí lạnh dẫn đến ho liên tục nên giọng cô bị khàn, cổ họng như bị gió lạnh cắt qua
một đường.
Chân mày Diệp Minh Hạo lại xoắn vào nhau, anh phát hiện hình như sức khoẻ An Chi Tố có vẻ không tốt lắm.
Chỉ mới đụng vài cơn gió đã ho thành dáng vẻ kia.
Vừa nghĩ, tầm mắt anh vừa đảo qua mặt cô một vòng.
Đèn trong xe mờ tối nhưng khuôn
mặt nhỏ của cô lại trắng bệnh dị thường.
Diệp Minh Hạo cảm thấy mặt cô quá trắng, trắng đến vượt quá mức độ trắng của một người bình thường, lại còn nhợt nhạt, thậm chí còn giống như có
bệnh.
Những năm gần đây rốt cuộc cô đã trải qua những chuyện gì?
Diệp Minh Hạo thật sự có chút hiếu kỳ, nhưng anh không định đi điều tra, anh hy vọng có một ngày cô sẽ nói với anh.
Nếu cô không nói, vậy thì anh sẽ
tôn trọng cô, vĩnh viễn không đi điều tra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT